Nhìn thấy Quân Tiêu Dao thờ ơ, Vong Xuyên siết chặt nắm tay.
Gã vừa phá vỡ phong ấn, còn chưa đến Tiên Vực triển lộ sự huy hoàng của mình, sao lại cam tâm ngã xuống như vậy.
“Từ từ, Quân Tiêu Dao, ta vẫn còn giá trị với ngươi!” Vong Xuyên hô.
“Hừm?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày.
Vong Xuyên thầm quyết định trong lòng.
Gã không muốn ảm đạm ngã xuống như vậy, cho nên chỉ có thể lấy ra lợi thế cuối cùng.
Vong Xuyên truyền âm với Quân Tiêu Dao, báo ra một vài chuyện.
Tỷ như, gã là Thánh Tử của Luân Hồi Ma Tông, là người duy nhất có thể tìm được bảo khố Luân Hồi Ma Tông.
Thậm chí trong bảo khố của Luân Hồi Ma Tông còn có đế binh, Lục Đạo Luân Hồi Bàn tồn tại.
Vong Xuyên vốn không có khả năng tùy tùy tiện tiện để người khác biết được việc này.
Nhưng hiện tại, vì mạng sống, Vong Xuyên chỉ có thể làm như thế.
Bàn tay của Quân Tiêu Dao dừng lại trước người Vong Xuyên, cách trán gã chỉ còn ba thước.
Cả người Vong Xuyên ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Nếu gã nói trễ một câu, có lẽ hiện tại đã là một cái xác không đầu.
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Tuy hắn không tin tưởng lời Vong Xuyên nói trăm phần trăm, nhưng cũng cảm thấy việc này rất có khả năng.
“Hẳn ngươi biết kết cục nếu lừa gạt bản Thần Tử.” Ánh mắt của Quân Tiêu Dao nhìn xuống từ trên cao, mang theo lạnh nhạt.
“Tất nhiên biết, hiện tại Luân Hồi Ma Tông sớm đã biến mất trong con sông dài lịch sử, chỉ còn lại một người cô đơn là ta, sao ta dám lừa gạt ngươi và Quân gia.” Vong Xuyên trả lời.
Hiện tại gã chỉ lẻ loi một mình.
Mà sau lưng Quân Tiêu Dao chính là thế gia bất hủ khổng lồ.
Nếu Vong Xuyên lừa gạt Quân Tiêu Dao thì cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.
“Ngươi có thể sống sót, nhưng... Phải gieo nô ấn.”
Nửa câu đầu của Quân Tiêu Dao làm Vong Xuyên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngay sau đó, sắc mặt gã trở nên khó coi.
Nô ấn là một loại thủ đoạn cực kỳ nhục nhã.
Trước đó Quân Tiêu Dao dùng phương pháp này để đối phó Võ Minh Nguyệt, nhưng sau đó vẫn giải khai cho nàng.
Nếu bị gieo nô ấn thì sinh tử của Vong Xuyên chỉ nằm trong nhất niệm của Quân Tiêu Dao.
Nhưng còn không phải quan trọng nhất.
Chủ yếu gã là quái thai cổ đại.
Quái thai cổ đại bị gieo nô ấn, nói ra thì ai dám tin?
Vong Xuyên âm thầm cắn răng, mở miệng nói: “Có thể đều lui một bước không, cho dù trở thành người theo đuổi cũng được.”
Trở thành người theo đuổi, ít nhất không cực đoan như hạ nô ấn.
Hơn nữa Quân Tiêu Dao đã tạo ra con đường của mình, tương lai nếu không ngã xuống thì tất nhiên có thể đăng lâm đỉnh cao vô thượng.
Bởi vậy trở thành người theo đuổi của Quân Tiêu Dao cũng không phải không thể chấp nhận.
“Người theo đuổi thì tạm thời chướng mắt, mặt khác, ngươi không có tư cách cò kè mặc cả!” Quân Tiêu Dao hờ hững nói.
Nghe thấy lời này, Vong Xuyên cảm nhận được một loại sỉ nhục.
Gã đường đường là quái thai cổ đại, lại không có tư cách trở thành người theo đuổi!
Quân Tiêu Dao khẽ cau mày, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.
Đúng là bảo khố của Luân Hồi Ma Tông thực mê người, nhưng Quân Tiêu Dao cũng không phải một hai phải có được.
Có được thì tất nhiên càng tốt.
Không chiếm được, trên người cũng không phải thiếu một miếng thịt.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao không kiên nhẫn, Vong Xuyên hít sâu một hơi, quỳ một gối xuống trước mặt Quân Tiêu Dao.
Vì mạng sống, Vong Xuyên chỉ có thể tiếp thu!
Quân Tiêu Dao thấy thế thì trên mặt cũng lộ ra một tia khác thường.
Quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông này cũng co được giãn được lắ.
Quả nhiên những thiên kiêu kiệt ngạo khó thuần đương đại không cách nào so sánh tâm tính với quái thai cổ đại.
Vong Xuyên mở ra Thần Cung trong đầu, để Quân Tiêu Dao gieo nô ấn.
Mãi đến hiện giờ, quái thai cổ đại này đã hoàn toàn bị Quân Tiêu Dao khống chế, trở thành nô lệ.
Nếu người trên Tiên Vực biết tin tức này, không biết sẽ nhấc lên phong ba bao lớn.
Bởi vì người Quân Tiêu Dao nô dịch không phải là thiên kiêu đương đại, mà là quái thai cổ đại tương tự như Long Cát công chúa!
Danh vọng của Long Cát công chúa ở Hoang Thiên Tiên Vực đã không cần nói nhiều, có thể nói là đỉnh cao.
Theo lý thuyết, nếu Vong Xuyên không đụng phải Quân Tiêu Dao, hơn nữa bình yên đi đến Tiên Vực.
Danh vọng của gã hẳn sẽ không yếu hơn Long Cát công chúa bao nhiêu.
Mà một vị quái thai cổ đại không khác biệt gì với Long Cát công chúa lại trở thành nô lệ của Quân Tiêu Dao.
Tình cảnh này có chút hí kịch hóa.
“Tiêu Dao ca ca quá lợi hại, ta lần đầu tiên thấy chuyện này đấy.” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly rực rỡ.
Tự cổ chí kim, mỗi một lần, nếu có quái thai cổ đại xuất thế thì nhất định có thể đẩy ngang thiên kiêu đương đại, thậm chí nô dịch một đám thiên kiêu.
Mà Quân Tiêu Dao lại làm trái lại, nô dịch quái thai cổ đại.
Hơn nữa rất có khả năng, Vong Xuyên chỉ là một khởi điểm.
Ngày sau Quân Tiêu Dao còn sẽ nô dịch thậm chí diệt sát các quái thai cổ đại khác.
Tỷ như Long Cát công chúa là một bia ngắm thực tốt.
“Công tử.” Vong Xuyên cúi đầu, chắp tay trước Quân Tiêu Dao mà còn có chút không thích ứng, nhưng trong lòng cũng không còn cách nào.
Người sống dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
“Hừm, yên tâm, bản Thần Tử cũng không rảnh đến nhàm chán nhục nhã ngươi cái gì, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành hứa hẹn của mình, ta nhất định sẽ cởi bỏ nô dịch.” Quân Tiêu Dao đạm nhiên nói.
Hắn không có thói quen thu người làm nô.
Hừm, tuyệt đối không có.
Chỉ là có vài tình huống không thể không thu mà thôi.
Tuyệt đối không phải vì mình thích thu nô nên đi thu.
Nghe Quân Tiêu Dao nói thế, Vong Xuyên hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, chắp tay và nói: “Đa tạ công tử, nhưng bảo khố xuất thế cần có cơ duyên, chờ thời cơ đến thì tại hạ nhất định sẽ tận lực tìm.”
Chỉ dựa vào một mình Vong Xuyên cũng khó nuốt trôi được bảo khố của Luân Hồi Ma Tông.
Tất cả đều có vẻ viên mãn.
Thu hoạch của Quân Tiêu Dao cũng vượt xa dự đoán trước đó của hắn.
Giống như Quân Tiêu Dao chỉ cần một thân cây, cuối cùng lại có được cả khu rừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]