Quân Tiêu Dao tới gần cổ điện hư không, sau đó giáng một chưởng về hướng Cổ Hư Côn.
Cổ Hư Côn phát ra tiếng gầm lên giận dữ, mở ra cái miệng khổng lồ như vực sâu, nhắm thẳng vào Quân Tiêu Dao mà lập tức cắn nuốt.
Một phương vòm trời cứ như bị nuốt vào trong đó.
Mà bước chân Quân Tiêu Dao chợt lóe, lách qua một bên.
Cổ Hư Côn lại lao theo cắn nuốt một đường.
“Cơ hội tốt!” Ánh mắt Dương Bàn và Pháp Hải đều chợt lóe.
Đồng thời, Dương Bàn cũng hô to với Phương Hàn: “Ngươi khống chế Khương Lạc Ly ở chỗ này, sau khi mọi chuyện kết thúc thì không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”
Vừa dứt lời, Dương Bàn và Pháp Hải cùng lao về hướng cổ điện hư không.
Ánh mắt Phương Hàn chớp động.
Nói thật, hắn ta cũng không ngốc đến mức thật sự tin tưởng Dương Bàn và Pháp Hải.
Nhưng không có cách nào.
Hắn ta muốn Quân Tiêu Dao chết thì nhất định phải hợp tác với Dương Bàn.
Tỏa Linh Liên mà hắn ta dùng để chế phục Khương Lạc Ly cũng là Dương Bàn đưa cho.
Mà sự chú ý của Khương Lạc Ly đều nằm trên người Quân Tiêu Dao.
Cái miệng khổng lồ như vực sâu của Cổ Hư Côn phóng ra lực cắn nuốt khủng bố, giống như một Thôn Thần Ma Công bản cường hóa siêu cấp.
Cả người Quân Tiêu Dao trực tiếp bị Cổ Hư Côn một ngụm cắn nuốt vào.
“Tiêu Dao ca ca!” Khương Lạc Ly như hoàn toàn mất đi linh hồn.
Trong thời khắc Quân Tiêu Dao bị Cổ Hư Côn cắn nuốt, nàng cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ.
Đôi mắt vốn lộng lẫy sáng ngời của nàng đã không còn chút ánh sáng nào, cứ như biến thành cái xác không hồn.
Cho tới bây giờ, Khương Lạc Ly mới hiểu được Quân Tiêu Dao có ý nghĩa quan trọng bao nhiêu đối với nàng.
Nước mắt chảy xuống từ đôi mắt trống rỗng của nàng, chảy dọc theo khuôn mặt tái nhợt.
“Ha ha, đã chết, rốt cuộc Quân Tiêu Dao cũng đã chết!” Phương Hàn phát ra tiếng cười to, cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Ngọn núi lớn vẫn luôn đè trên đầu hắn ta rốt cuộc cũng bị đánh nát.
Anh hùng cái thế mà Quân Dĩnh Nhi vô cùng sùng bái kia rốt cuộc cũng ngã xuống.
Mà bên kia, Dương Bàn và Pháp Hải vừa bước vào cổ điện hư không nhìn thấy Quân Tiêu Dao bị Cổ Hư Côn cắn nuốt thì trong mắt cũng dâng trào hưng phấn.
Ngọn núi lớn mang tên Quân Tiêu Dao luôn đè trên đỉnh đầu rất nhiều thiên kiêu Tiên Vực, được coi là không thể vượt qua, hiện giờ rốt cuộc cũng ngã xuống ở kẽ nứt thập địa này.
Nếu tin tức này truyền về Tiên Vực thì tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng gió động trời khiến mọi người chấn động.
Đương nhiên, đám người Dương Bàn cũng phải gánh vác áp lực đến từ Quân gia.
Nhưng bọn họ cũng có tự tin, Quân gia cũng sẽ không kéo xuống mặt mũi mà nhằm vào bọn họ vì sự sát phạt giữa những người cùng thế hệ.
Ngay vào lúc ba người Dương Bàn, Pháp Hải, Phương Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng.
Quân Tiêu Dao bị Cổ Hư Côn cắn nuốt vào bụng lại rơi vào mộtkhông gian đặc thù.
Trong bụng của Cổ Hư Côn là một mảnh hắc ám thâm thúy, giống như nơi nằm sâu trong vũ trụ.
Gió lốc như vô tận thổi quét trong đó.
Bất cứ sinh linh nào, nếu bị cuốn vào nơi đây thì sẽ lập tức bị xé rách phân giải trở thành năng lượng thuần túy, sau đó bị Cổ Hư Côn hấp thu.
Quân Tiêu Dao không chút chần chờ, trực tiếp tung ra Thanh Thiên Tổ Long Giáp.
Sau đó còn thi triển ra pháp môn phòng ngự mạnh nhất trong Tượng Thần Trấn Ngục Kính, Minh Thần Bảo Hộ.
Hoang Cổ Thánh Thể cộng thêm Thanh Thiên Tổ Long Giáp và Minh Thần Bảo Hộ, ngoài ra còn có pháp lực hộ thuẫn hùng hồn của bản thân Quân Tiêu Dao thêm vào.
Giờ phút này phòng ngự nhục thân của hắn được cường hóa tới cực điểm.
Có thể nói như vầy, hiện tại cho dù Quân Tiêu Dao đứng đó để Dương Bàn và Pháp Hải đánh thì bọn họ cũng không thể phá vỡ phòng ngự của Quân Tiêu Dao.
Các loại gió lốc, gợn sóng hư không hung hăng đánh lên người Quân Tiêu Dao, mang đến chấn động kịch liệt.
Với công kích trình độ này, đổi là kẻ nào khác, cho dù là thiên kiêu Tiên Vực thì thân thể cũng trực tiếp bị quất nát.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao thì chúng chỉ có thể làm thân thể hắn chấn động, khí huyết quay cuồng.
“Thật là sức mạnh hư không khủng khiếp, nếu không có chút tài năng, bị nuốt vào đây thì chắc chắn phải chết rồi.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Cũng chỉ có hắn dám mạo hiểm mà tiến vào trong đó.
Còn về vì sao?
Tất nhiên là vì trong lòng Quân Tiêu Dao có phán đoán.
Có khả năng Bàn Hoàng Hư Không Kiếm kia đang nằm trong cơ thể Cổ Hư Côn.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Quân Tiêu Dao, nhưng chân linh trong Thần Cung của hắn đã trở nên cực kỳ nhạy bén sau khi trải qua sự rèn giũa của Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp.
Cho nên cảm quan của Quân Tiêu Dao vượt xa đám người Dương Bàn.
Hơn nữa người bình thường gặp phải tình huống này thì sẽ bản năng cho rằng, bảo bối chân chính nhất định sẽ ở trong cổ điện hư không kia.
Không có ai sẽ nghĩ ra, bảo bối lại được giấu trong cơ thể của Cổ Hư Côn.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Đây mới là nguyên nhân Quân Tiêu Dao nguyện ý ra tay để bị Cổ Hư Côn cắn nuốt.
Căn bản không phải vì Khương Lạc Ly nên mới hy sinh như nàng đã suy nghĩ.
Chỉ sợ Quân Tiêu Dao cũng không biết, hắn lựa chọn làm như vậy, trong lúc vô ý cũng tăng số điểm hảo cảm trong lòng Khương Lạc Ly lên cao nhất.
Nếu nói trước đó Khương Lạc Ly thích Quân Tiêu Dao như hết thuốc chữa.
Vậy hiện tại là dạng có thể dâng hiến sinh mệnh cho Quân Tiêu Dao.
Bởi vì trong mắt nàng, Quân Tiêu Dao cũng có thể dâng hiến sinh mệnh vì nàng.
“Chắc dao động sức mạnh hư không này nằm sâu trong đó.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao nhìn vào nơi sâu hơn.
Hắn vượt mọi chông gai, cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, cắt qua gió lốc hư không phía trước, lao vào sâu bên trong.
Hư không chi linh là một loại sinh linh hình thành từ không gian trong cơ thể Cổ Hư Côn, tương tự như một dạng ký sinh trùng.
Nếu có một ít sinh linh bị Cổ Hư Côn cắn nuốt, vì may mắn mà miễn cưỡng tồn tại thì những hư không chi linh hoạt đó sẽ xuất hiện rồi đánh chết sinh linh nọ.
Những hư không chi linh đó nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì giống như đàn cá mập ngửi thấy mùi máu mà tụ lại đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]