Cho dù là thế lực lớn nào thì cũng có bảo khố riêng thuộc về chính mình.
Tất nhiên Luân Hồi Ma Tông cũng có.
Hơn nữa đế binh của Luân Hồi Ma Tông, Lục Đạo Luân Hồi Bàn cũng được đặt trong bảo khố.
Hiện giờ Luân Hồi Ma Tông bị huỷ diệt, tất nhiên bảo khố cũng không rõ tung tích.
Mà Vong Xuyên là người có khả năng tìm kiếm được bảo khố Luân Hồi Ma Tông nhất, bởi vì gã chính là truyền nhân cuối cùng của Luân Hồi Ma Tông.
Trong lòng Vong Xuyên biết rõ Ma Tiên Giáo có tâm tư gì.
Gã cũng không nói toạc, chỉ khẽ gật đầu và nói: “Những chuyện đó sau này bàn lại, nhưng chúng ta cũng có thể hợp tác ở hạ giới.”
“Vậy tốt, một lời đã định, có ngươi ở đây thì hẳn có thể chống lại tên kia.” Tiểu Ma Tiên lẩm nhẩm lầm nhầm.
“Lời này là có ý gì?” Vong Xuyên nghe vậy thì nhướng mày.
Hàm ý trong lời nói của Tiểu Ma Tiên là trong thế hệ trẻ tuổi có người có thể chống lại quái thai cổ đại là gã sao?
Vui đùa cái gì vậy!
Sở dĩ quái thai cổ đại là quái thai cổ đại, đại diện bọn họ có tiềm lực vô thượng, sau khi đi ra từ phong ấn vạn cổ thì đủ sức để quét ngang tất cả thiên kiêu đương đại.
“Ai, tiểu ca ca Vong Xuyên, thời đại thay đổi rồi, đây đã không phải thời đại của các ngươi.”
“Thời đại này xuất hiện một con quái vật, một con quái vật rất mạnh rất mạnh!” Tiểu Ma Tiên nói đến đây thì ôm lấy cánh tay non mịn, vẻ mặt hiện đầy kiêng kỵ.
“Là ai?” Vong Xuyên lập tức cảm thấy hứng thú.
Gã đã từng là Thánh Tử của Luân Hồi Ma Tông, lại là Luân Hồi Thánh Thể, còn là quái thai cổ đại.
Có ai có thể chống lại gã?
“Quân Tiêu Dao của Quân gia, một yêu nghiệt trông có vẻ rất tuấn tú, tuy không chính mắt gặp qua, nhưng ta nghe tên của hắn nhiều đến mức lỗ tai muốn chai rồi.” Tiểu Ma Tiên bĩu môi mà nói.
Trước đó nghe nói đến Ma Tiên Giáo thì vẻ mặt của gã còn coi như bình tĩnh.
Nhưng nghe thấy Quân gia thì sắc mặt gã lập tức sinh ra biến hóa.
Đây tuyệt đối là một Hoang Cổ thế gia khủng bố vô biên.
Ở thời đại của bọn họ, Quân gia cũng đã ở tầng cao nhất của thế lực bất hủ.
Thậm chí khi đó, Luân Hồi Ma Tông bọn họ còn có một vị thiên kiêu xung đột với thiên kiêu của Quân gia, cuối cùng bị giết chết.
Luân Hồi Ma Tông cũng không dám đi đến Quân gia đòi công đạo gì, mà là lựa chọn hành quân lặng lẽ.
Bởi vậy có thể nhìn ra được uy danh và lực ảnh hưởng của Quân gia ở Tiên Vực.
Truyền thừa vạn cổ, chưa từng suy sụp!
“Không ngờ lại là Quân gia, hình như mỗi một thế hệ bọn họ đều sẽ xuất hiện một ít yêu nghiệt, nhưng yêu nghiệt thế hệ này cũng làm ta tò mò.” Vong Xuyên lẩm bẩm.
“Yên tâm đi, sớm hay muộn gì các ngươi cũng gặp mặt thôi, bởi vì Quân Tiêu Dao cũng hạ giới.” Tiểu Ma Tiên nói.
“Phải không, vậy cũng phải gặp vị yêu nghiệt này một lần, xem rốt cục lợi hại đến mức nào.” Hai mắt Vong Xuyên cứ như hiện ra hai lốc xoáy luân hồi, tầng tầng lớp lớp.
Gã mang trên người Luân Hồi Thánh Thể, là tồn tại xếp hạng thứ năm mươi trong ba ngàn thể chất.
Gã tin chắc dù là yêu nghiệt kia của Quân gia thì cũng không thể chống lại gã.
Càng đừng nói gã còn có một vũ khí mô phỏng đế binh Lục Đạo Luân Hồi Bàn, tên là Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn.
Thánh Thể thêm thân, thần binh trong tay, Vong Xuyên cần gì kiêng kỵ ai?
Nhìn thấy trong mắt Vong Xuyên xuất hiện một tia chiến ý, Tiểu Ma Tiên vừa lòng gật gật cái cằm tuyết trắng.
Sở dĩ nàng ta mượn sức Vong Xuyên, cũng có một nguyên nhân là muốn cản trở Quân Tiêu Dao.
Nếu không thì đến lúc cái khe thập giới mở ra, chẳng phải tất cả cơ duyên của hạ giới đều bị Quân Tiêu Dao cướp đi?
“Nhưng nghe nói, Quân Tiêu Dao kia phong thần tuấn lãng, tú dật tuyệt trần, hơn nữa có Hoang Cổ Thánh Thể, năng lực ở phương diện kia cũng rất mạnh...” Tiểu Ma Tiên liếm liếm cái lưỡi đinh hương, gương mặt thanh thuần đáng yêu hiện ra một chút mị hoặc.
Hình như Loli Ma Tiên Giáo tập hợp sự thanh thuần và quyến rũ này có hứng thú đặc biệt với Quân Tiêu Dao...
...
Ngay vào lúc quái thai cổ đại Vong Xuyên kết minh với Tiểu Ma Tiên.
Ở một nơi khác, trên một đại lục tên là Nam Thương.
Một thiếu nữ đang vội vàng lao nhanh trong khu rừng cây nhỏ, hình như đang tránh né hồng thủy mãnh thú nào đó.
Rốt cuộc, thiếu nữ cũng đi tới một vách đá, phía trước nàng đã không còn đường.
Mà phía chân trời phía sau, một thanh niên dung nhan như ngọc, mặc trường bào xích kim sắc trên người đang chấp đôi tay sau lưng, thản nhiên đi đến.
Quanh thân thanh niên có từng luồng khí hỗn độn trầm phù như có thể đè sụp hư không vạn dặm.
Không gian chung quanh hắn ta cũng mơ hồ vặn vẹo, như muốn rách nát vì sức mạnh hỗn độn.
Thanh niên này cực kỳ lóa mắt, có khí thế vương giả khiến lòng người sinh ra kính sợ.
“Ngươi... Ngươi chính là vị kia trên Hỗn Độn đại lục...” Thiếu nữ nơm nớp lo sợ, trong mắt lộ ra khủng hoảng.
Nếu hỏi khối đại lục nào trong thập địa hạ giới là mạnh nhất, phồn thịnh nhất thì không nơi nào khác ngoài Hỗn Độn đại lục.
Thậm chí có lời đồn đãi rằng Hỗn Độn đại lục là một khối Tiên Vực nhỏ rơi xuống hạ giới vào lúc Tiên Vực và dị vực bùng nổ đại chiến kinh thiên thời xa xưa, sau đó biến thành Hỗn Độn đại lục.
Đương nhiên, truyền thuyết này đã quá mức xa xăm, thật giả khó dò.
Nhưng từ lời đồn này cũng có thể nhìn ra được Hỗn Độn đại lục có địa vị đặc thù như thế nào trong thập địa hạ giới, tuyệt đối là tồn tại trung tâm nhất.
Mà thanh niên trước mặt chính là Nghịch Thiên chi Tử của Hỗn Độn đại lục.
Thậm chí có thể nói, hắn ta là người mạnh nhất trong Nghịch Thiên Thập Tử.
Còn về Vong Xuyên, gã không phải là Nghịch Thiên chi Tử, mà là quái thai cổ đại được chôn ở hạ giới, chẳng qua là cướp đoạt khí vận và căn nguyên Nghịch Thiên chi Tử mà thôi.
“Tha cho ta một mạng đi, ta có thể làm nô làm tì, chuyện gì ta cũng có thể làm!” Thiếu nữ quỳ xuống mặt đất dập đầu, cầu xin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]