Nhưng một chữ “A” này đã biểu đạt thái độ khinh thường nhìn lại vô cùng nhuần nhuyễn!
So về thân phận bối cảnh, Quân Tiêu Dao chưa thua ai bao giờ.
Phụ tộc hắn là Hoang Cổ Quân gia!
Mẫu tộc là Hoang Cổ Khương gia!
Hắn là thiếu chủ của cả hai đại Hoang Cổ thế gia, chỉ hỏi một câu, còn có ai như vậy?!
Võ Minh Nguyệt cắn chặt môi đỏ.
Nàng thật sự không ngờ Quân Tiêu Dao lại không kiêng kỵ Bàn Võ Thần Triều chút nào.
Càng không để bụng nàng là một nữ tử phong hoa tuyệt đại.
Cứ như trong mắt Quân Tiêu Dao, Võ Minh Nguyệt không khác gì một thôn cô sơn dã.
Nghĩ đến đây, trong lòng Võ Minh Nguyệt cảm thấy thật vô lực.
Nàng không có cả tư cách đàm phán điều kiện với Quân Tiêu Dao.
Võ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng bình phục nỗi lòng, nói với giọng điệu bình thản: “Quân Tiêu Dao, nói thẳng đi, muốn thế nào thì ngươi mới buông tha cho Tiêu Trần?”
“À, ngươi thật sự muốn bảo vệ hắn?” Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng nhướng đuôi lông mày.
Tuy nhìn như kinh ngạc, nhưng trong lòng hắn lại đang cười lạnh.
Quả nhiên, Võ Minh Nguyệt thuận thế tiến vào bẫy rập hắn đã lập sẵn.
“Nói điều kiện.” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Nói thật, tính cách bản Thần Tử vốn lương thiện, rộng lượng với người khác, tuyệt đối không phải ma quỷ, muốn buông tha Tiêu Trần không phải không được.” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì vẻ mặt hơi ngớ ra.
Tính cách lương thiện?
Rộng lượng với người khác?
Nhìn Tiêu Trần ngã vào vũng máu, thê thê thảm thảm như vậy, Võ Minh Nguyệt âm thầm cắn răng, hận không thể cắn Quân Tiêu Dao một ngụm!
“Nói thẳng điều kiện đi, hà tất quanh co lòng vòng.” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi nhìn quét qua thân thể mềm mại của Võ Minh Nguyệt.
Nàng mặc váy lụa tuyết trắng, phác họa ra đường cong tinh tế yểu điệu.
Khác với dáng người chân ngắn khô khan của Khương Lạc Ly, ngọc thể của Võ Minh Nguyệt rất cân xứng, xương cốt đều đạn.
Phối hợp với dung mạo tuyết bạch tuyệt lệ thì thật sự không thẹn với thân phận công chúa thần triều.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao làm da thịt tuyết trắng của Võ Minh Nguyệt nổi cả da gà lên, nhịn không được đưa đôi tay ngọc bảo vệ trước ngực, nhíu mày nói: “Quân Tiêu Dao, ngươi đừng đưa ra điều kiện quá đáng, ta không có khả năng chấp nhận.”
“Ha hả, sao những công chúa hoàng nữ các ngươi ai cũng tự luyến như vậy chứ?”
“Bản Thần Tử cần thèm thân thể của ngươi sao?” Quân Tiêu Dao lắc đầu và nói.
Bái Ngọc Nhi - Hoàng nữ của Chu Tước Cổ Quốc như thế, trưởng công chúa của thần triều cũng như thế.
Thật là bị chiều hư trong hoàng cung rồi.
Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, sắc mặt Võ Minh Nguyệt hơi mất tự nhiên.
Thật sự, lấy dung mạo và địa vị của Quân Tiêu Dao thì cho dù là thiên chi kiêu nữ của bất hủ đạo thống cũng sẽ rất vui lòng liên hôn với hắn.
“Bản Thần Tử chỉ có một điều kiện, mở thần cung ra, để ta gieo nô ấn vào.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Nếu không tự nguyện thì muốn gieo nô ấn là gần như không thể.
Lời Quân Tiêu Dao nói làm thân thể Võ Minh Nguyệt chấn động , sắc mặt trắng bệch ra.
Gieo nô ấn?
Câu này làm Võ Minh Nguyệt không thể tin nổi.
Quân Tiêu Dao lại muốn nô dịch nàng?
“Quân Tiêu Dao, điều kiện này của ngươi không khỏi quá đáng!” Sắc mặt Võ Minh Nguyệt từ trắng chuyển xanh, hiển nhiên đã tức điên lên được.
Tốt xấu gì nàng cũng là công chúa của bất hủ thần triều, sao có thể bị người khác nô dịch?
Nếu truyền ra ngoài sẽ là một gièm pha lớn, mặt mũi của cả Bàn Võ Thần Triều đều bị mất sạch.
“Ngươi cho rằng mình còn tư cách cò kè mặc cả với ta sao?” Quân Tiêu Dao lại giơ tay, chụp một chưởng vào Tiêu Trần đang hôn mê!
“Dừng tay!” Võ Minh Nguyệt run rẩy nói.
Quân Tiêu Dao ngừng lại, nhìn Võ Minh Nguyệt.
Nội tâm Võ Minh Nguyệt giãy giụa cực độ, sau đó như nghĩ tới cái gì, ngực nàng ta phập phồng rồi nói: “Được rồi, ta đồng ý.”
Khóe môi Quân Tiêu Dao tràn ra một nụ cười lạnh lẽo, chỉ nói: “Võ Minh Nguyệt, nếu ngươi dám chơi thủ đoạn gì, bản Thần Tử sẽ lập tức lấy mạng Tiêu Trần.”
Sao hắn lại không nhìn ra, Võ Minh Nguyệt dễ dàng đáp ứng như vậy thì tất nhiên là có thủ đoạn.
Lấy thân phận công chúa của nàng, tất nhiên thần cung trong đầu cũng có vật bảo hộ.
Lời Quân Tiêu Dao nói trực tiếp vạch trần dự tính của Võ Minh Nguyệt.
Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ, ánh mắt run rẩy.
Quân Tiêu Dao này thật là ma quỷ!
Sau khi cực độ giãy giụa, Võ Minh Nguyệt hoàn toàn thần phục.
Nàng không có khả năng trơ mắt nhìn Tiêu Trần bị Quân Tiêu Dao giết chết.
“Quân Tiêu Dao, ta có thể mở thần cung ra, nhưng ngươi phải lấy đạo tâm thề, nhất định sẽ buông tha cho Tiêu Trần, tha cho hắn một mạng.” Võ Minh Nguyệt kiên quyết nói.
Quân Tiêu Dao cười, nói: “Bản Thần Tử lấy đạo tâm thề, nếu như vi phạm thì đạo tâm tan nát, thiên địa cùng tru.”
Lời thề đạo tâm là lời thề cực kỳ nghiêm khắc.
Nếu vi phạm sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, loại lời thề đạo tâm này tính là cái gì?
Hắn có hệ thống phụ trợ, đã định sẵn là một đường quật khởi, làm chúa tể thời đại này.
Đến lúc đó, cả trời xanh cũng bị hắn đạp dưới chân.
Cái gì mà thiên địa cùng tru, quả thực buồn cười đến cực điểm!
Nhưng tất nhiên Võ Minh Nguyệt không biết năng lực của Quân Tiêu Dao, thấy hắn thề như vậy thì cũng mở thần cung ra.
“Ai, thật là tình thâm ý trọng, khiến bản Thần Tử cũng phải cảm động.” Quân Tiêu Dao vừa cảm thán, vừa không chút do dự mà gieo nô ấn lên thần cung của Võ Minh Nguyệt.
Đến lúc này, Võ Minh Nguyệt đã trở thành nô lệ của Quân Tiêu Dao.
“Quân Tiêu Dao, ngươi có dung nhan trích tiên, lại có tâm địa ác quỷ Tu La.” Võ Minh Nguyệt tức giận đến thân thể phát run.
“Chú ý thân phận và thái độ hiện tại của ngươi!” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lãnh đạm, hơi thúc giục nô ấn.
Dung nhan của Võ Minh Nguyệt tái nhợt, đau đầu muốn nứt, nàng lập tức quỳ rạp xuống đất, thân thể mềm mại run rẩy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]