Chương trước
Chương sau
Quân Tiêu Dao thân là Thần Tử của Quân gia, không phải nên rất rộng lượng thả hắn ta rời đi, sau đó chờ ba năm sau bị hắn ta vả mặt sao? 

Tại sao lại không dựa theo kịch bản chứ? 

“Buông lời hung ác với bản Thần Tử ở Quân gia ta, sau đó muốn bình yên rời đi, ngươi coi Quân gia ta là cái gì, lại coi bản Thần Tử là cái gì?” Quân Tiêu Dao cười lạnh và nói. 

“Vậy ngươi còn muốn làm sao, chẳng lẽ ngươi sợ ba năm sau ta đánh bại ngươi?” Trong mắt Tiêu Trần hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng trấn định mà nói. 

“Ha hả, đừng dùng phép khích tướng, nhưng ta thật sự không tính lập tức trấn sát ngươi.” Quân Tiêu Dao nụ cười nhạt nói. 

“Vậy ngươi muốn làm gì?” Nghe được lời này, Tiêu Trần hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong mắt vẫn lộ ra cảnh giác. 

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ta coi trọng long khí của ngươi.” 

Giọng nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt thì đã giơ tay ra. 

Linh Hải kim sắc trong cơ thể quay cuồng, pháp lực cuồn cuộn kích động, ngưng ra một bàn tay to rồi chụp vào Tiêu Trần. 

“Ngươi đê tiện vô sỉ!” Sắc mặt Tiêu Trần thay đổi kịch liệt, xoay người muốn đào tẩu. 

Nhưng hắn ta vẫn bị bàn tay to kim sắc tung một tát chụp văng. 

Sau đó Quân Tiêu Dao cách không nắm một cái, trong cơ thể Tiêu Trần truyền ra một tiếng rồng ngâm thét dài. 

Chợt, một hư ảnh Thanh Long nửa hư ảo đã bị Quân Tiêu Dao bắt ra. 

Đây là long khí trên người Tiêu Trần. 

“Không, long khí của ta!” Hai mắt Tiêu Trần đỏ như máu, điên cuồng gào rống lên. 

“Ồn ào!” Quân Tiêu Dao lại chụp ra một chưởng. 

Ầm một tiếng vang lên, kèm theo một tiếng động khiến người ta ê răng nứt xương. 

Cốt cách toàn thân Tiêu Trần bị chặt đứt hơn phân nửa, máu tươi trong miệng phun ra như không cần tiền. 

“Ngươi... Ngươi phế đi kinh mạch toàn thân của ta!?” 

Sắc mặt Tiêu Trần trắng bệch, nghiến răng như muốn cắn nát cả khớp hàm. 

Tuy Quân Tiêu Dao không giết, nhưng lại phế bỏ hắn ta. 

Cứ như vậy, đừng nói ba năm, dù là ba trăm năm, ba ngàn năm, hắn ta cũng không chiến thắng được Quân Tiêu Dao. 

“Quân... Tiêu... Dao...” Tiêu Trần phun ra từng câu từng chữ, trong mắt dâng trào thù hận và lửa giận khắc cốt. 

Chúng đệ tử Quân gia chung quanh cũng khẽ rùng mình một cái, trong lòng rét run. 

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thủ đoạn lãnh khốc của Quân Tiêu Dao. 

“Chiến Thiên, Tiêu Dao làm việc thật sấm rền gió cuốn.” Một vị tộc lão ẩn trong hư không cười nói. 

“Như vậy mới tốt, thủ đoạn của tôn tử càng tàn nhẫn thì lòng ta càng yên tâm.” Quân Chiến Thiên cười nói. 

Chẳng những bọn họ không cảm thấy hành động này của Quân Tiêu Dao có gì không ổn, ngược lại cho rằng hết sức bình thường. 

Ngày sau Đế Lộ mở ra, còn có chuyện càng tàn khốc, trình độ này tính là cái gì. 

Trên đấu võ trường, Quân Tiêu Dao đoạt được long khí xong cũng không có chút do dự mà trực tiếp hấp thu ngay trước mặt Tiêu Trần. 

Trong cơ thể hắn không ngừng truyền ra tiếng động bạo vang. 

Đó là âm thanh thức tỉnh của từng viên cự tượng vi lạp. 

Đợi đến khi hấp thu xong hơn phân nửa long khí, trong cơ thể Quân Tiêu Dao lại thức tỉnh một vạn cự tượng vi lạp. 

Hiện tại hắn thức tỉnh tận ba vạn cự tượng, cũng chính là ba trăm triệu cân cự lực, quả thực khủng bố tuyệt luân. 

Không chỉ như thế, Quân Tiêu Dao còn phát hiện, long khí cũng đang tẩm bổ thân thể hắn, khiến Hoang Cổ Thánh Thể vốn mạnh mẽ tuyệt đối của hắn càng thêm cường hãn. 

Ngoài ra, dưới làn da của hắn như có một tầng thanh quang lan tràn, lúc cần thì có thể hóa thành long lân nội giáp hộ thân. 

“Thu hoạch không tồi.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu. 

Sau đó hắn đưa hơn một nửa long khí còn thừa, chưa tiêu hóa xong vào cơ thể Bái Ngọc Nhi. 

“Thần Tử đại nhân, ngài...” Bái Ngọc Nhi giật mình, hoàn toàn không ngờ Quân Tiêu Dao sẽ làm như vậy. 

“Trong cơ thể ngươi có Chu Tước thần hỏa, phối hợp với Thanh Long chi khí, hẳn có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói. 

Tất nhiên hành động này của hắn là vì lung lạc nhân tâm. 

Ngày sau còn cần Bái Ngọc Nhi thay hắn quản lý Chu Tước Cổ Quốc, cho nên thiên tư của nàng không thể quá yếu. 

“Đa tạ Thần Tử đại nhân!” Bái Ngọc Nhi vô cùng cảm động, thậm chí trong mắt có ánh nước chớp động. 

Ân này giống như tái tạo! 

Mà Tiêu Trần chứng kiến cảnh tượng này lại nhịn không được hộc ra một ngụm tâm đầu huyết! 

Tức giận! 

Hắn ta thật sự tức giận đến ngũ tạng như đốt, lá gan muốn nát! 

Quân Tiêu Dao luyện hóa long khí ngay trước mặt hắn ta, lại còn mượn hoa hiến phật, đưa cho vị hôn thê tiền nhiệm của hắn ta. 


Không bị phế tu vi cũng ngại nói mình là vai chính. 

Nhìn từ góc độ này, Quân Tiêu Dao thật là dụng tâm lương khổ mà trợ giúp Tiêu Trần. 

Tiêu Trần nghe vậy thì càng tức giận đến cả người phát run, rốt cuộc cũng nhịn không được, ngửa mặt lên trời bi rống, cuồng nộ nhưng không làm được gì, chỉ có thể hộc máu ngất trên mặt đất. 

Hết chương 21.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.