Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Thủy Linh Phụng mới đẩy Nhạc Quần ra, ánh mắt chan chứa ý tình và vẻ ưu sầu man mác.
Nhạc Quần không sao hiểu được phụ nữ, kể cả người yêu minh sơn thệ hảinày, song chàng không muốn gạn hỏi niềm u uẩn trong lòng nàng nữa, bởichàng hiểu, nếu như nàng có thể thố lộ thì sớm đã tỏ bày rồi.
Gió núi thét gào trong thung lũng, mây đen trôi nhanh trên bầu trời đêm, từng cơn giá rét trước buổi bình minh từ ngoài cửa sổ ùa vào, bốn vềtĩnh lặng như trong cõi chết.
Thủy Linh Phụng bỗng bịn rịn nói :
- Quần đệ, tỷ tỷ định trở về đảo một chuyến, chúng ta phải tạm cách xa nhau một thời gian!
Nhạc Quần nghiêm giọng :
- Phụng tỷ đã hứa với tiểu đệ là sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa, vảlại lần trước ở Điếu Khách cốc, Thạch Lỗi đã mời Phụng tỷ trở về và bịtừ chối, phen này Phụng tỷ trở về e lệnh tôn sẽ chẳng để yên đâu!
- Không, dẫu sao tỷ tỷ cũng là con gái của phụ vương, Quần đệ hãy yên tâm!
Nhạc Quần thở dài :
- Vậy thì chúng ta bao giờ mới gặp lại nhau?
Thủy Linh Phụng siết chặt tay chàng, giọng áy náy :
- Tỷ tỷ sẽ đi tìm Quần đệ! Hiện tỷ tỷ rất nóng lòng trở về, phải lên đường ngay, mong Quần đệ hãy bảo trọng...
Một linh tính chẳng lành tràn ngập cõi lòng Nhạc Quần, hai người ôm chặt lấy nhau, không ai nói một lời nào, để mặc cho niềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-truong-loan-giang-ho/2777952/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.