Hồi lâu, hai người mới phát hiện nhóm của Đông Hải Ma Ngư đã lên thuyềnrời đảo tự bao giờ. Phía xa xa, Vô Tâm mình đầy máu và cát bụi, loạngchoạng từ trong đống gạch vụn chui ra.
Vô Tâm vừa trông thấy Nhạc Quần liền loạng choạng chạy tới và mừng rỡ reo lên :
- Tiểu tử... té ra ngươi hãy còn chưa chết...
Nhưng Vô Tâm vừa chạy được vài trượng bỗng té lăn kềnh ra đất ngất xỉu.
Hai người cùng lượt lao đến cạnh Vô Tâm, đồng thanh kêu lên thảng thốt.Nhạc Quần coi Vô Tâm như anh em ruột thịt, thấy y mình đầy thương tích,khắp người không còn một chỗ lành lặn, chàng nghe lòng đau thắt cơ hồngất xỉu.
Phụng Hoàng công chúa cũng hết sức quý mến tấm lòng trung thành của VôTâm, vội móc ra một lọ thuốc bột rắc lên vết thương cho y, còn Nhạc Quần thì lo truyền chân khí cứu chữa.
Chừng sau một bữa cơm, Vô Tâm dần hồi tỉnh, nắm tay Nhạc Quần tha thiết nói :
- Tiểu tử, lẽ ra mỗ không muốn sống một mình, vì tưởng là ngươi đã chết. Nhưng giờ đây... mỗ lại không muốn chết nữa.
Chỉ vài lời chân chất ngắn ngủi ấy đã khiến Nhạc Quần và Phụng Hoàngcông chúa không cầm được nước mắt cảm động, ba người cùng ôm chặt nhauthắm thiết.
Lát sau, Vô Tâm đưa tay lau nước mắt và nói :
- Tổ mẹ nó, trong lúc cơn địa chấn dữ dội nhất, mỗ đã bị hất văng lungtung, muốn nắm lấy ngươi mà lực bất tòng tâm, mắt thấy ngươi bị rớtxuống khe nứt, mỗ vừa định lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-truong-loan-giang-ho/2777941/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.