Nhạc Quần vô cùng thắc mắc thầm nghĩ: “Ta đã làm tổn thương lòng tự áicủa nàng ư? Nàng trao kim hà bao cho ta là với dụng ý gì? Chả lẽ là vậtđính hôn ư? Thân phận thực sự của Lý Tuấn là ai? Vì lẽ gì y toan chônsống mình với Vô Tâm, lại còn cướp đoạt kim hà bao nữa? Và quái vật nọtại sao lại biết kim hà bao ở trên mình Lý Tuấn?”
Những điều thắc mắc ấy tạm thời không sao lý giải được, song sự sỉ nhụccủa Phụng Hoàng công chúa đã khiến chàng vô cùng căm hận, bởi trên thựctế nàng đã sỉ nhục Tây Bắc Phong chứ không phải bản thân Nhạc Quần. Tuynhiên, nhớ đến câu “Chiếc kim hà bao là mạng sống của ta” của PhụngHoàng công chúa, Nhạc Quần lại cảm thấy áy náy trong lòng. Chàng trầmgiọng nói :
- Vô Tâm huynh, hãy đuổi theo mau!
Vô Tâm ngẩn người :
- Đuổi theo ai? Cô nàng hồi nãy ư?
- Đúng, rất có thể nàng ta đuổi theo quái vật kia. Tại hạ phải giúp nàng đoạt lại kim hà bao!
Vô Tâm bỗng quả quyết nói :
- Tiểu tử, nàng ta đã có tình ý với ngươi rồi đấy, vừa rồi ta đã thấy nàng khóc...
Nhạc Quần khoát tay ra dấu im lặng, đoạn đưa tay chỉ về phía một khe núi cách đó vài mươi trượng và nói :
- Nơi đó dường như có người đang giao đấu, ta hãy đi xem thử!
Hai người phi thân đến nơi, nấp vào một tảng đá to đưa mắt nhìn xuốngkhe núi thì thấy hai người đang giao đấu, một là thần thâu Thiểm ĐiệnThập Bát Mặc Tư Không Bảo, người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-truong-loan-giang-ho/25675/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.