Lúc này Nhạc Quần đã vượt qua bảy tám dặm đường, vì sợ bị đuổi theo nênchàng rẽ sang hướng nam. Chàng vốn đào xuất từ núi Nga Mi, định vàoTrung Nguyên, lẽ ra phải đi về hướng đông, song giờ đây không thể nàođến được Trung Nguyên nữa.
Vầng trăng lại lên cao, phía trước là huyện Kiên Vi, một thị trấn lớn nằm phía nam núi Nga Mi và trên tả ngạn dòng Trường Giang.
Nhìn sóng nước cuồn cuộn, nghĩ đến cái chết cận kề, Nhạc Quần bất giácbuông tiếng thở dài não nuột. Giờ đây chàng cảm thấy người mình nhẹbỗng, lâng lâng như muốn theo gió bay đi, cảnh vật trước mắt mơ hồ, trời đất quay cuồng chơi vơi.
Chàng ước đoán mình chỉ còn sống được chừng nửa ngày nữa, khoảng thờigian ấy có lẽ đành giải quyết bằng cách nằm dài trên bờ sông này thôi.
Bỗng có tiếng bước chân nặng nề đến gần, chỉ thấy một bóng người cao tolao tới. Nhạc Quần chưa kịp quyết định phải ứng thì bóng người nọ đã đến trước mặt.
Thì ra là Vô Tâm, gã đại hán ngốc nghếch nhưng bộc trực, Nhạc Quần suýtnữa thì đã ra tay. Hai người cùng ôm chầm lấy nhau, hồi lâu không thốtnên lời, bởi những điều muốn nói quá nhiều, chẳng biết nên bắt đầu từđâu.
Những giọt nước mắt chứa chan tình người của Vô Tâm rơi lên đầu NhạcQuần. Đây là lần đầu tiên trong đời y đã khóc, và không sao kiềm chếđược.
Vô Tâm vừa buông tay ra, Nhạc Quần lập tức ngã xuống bờ sông, giờ đây Vô Tâm cũng chẳng biết phải giúp chàng bằng cách nào, chỉ luống cuống nói :
- Tiểu tử, hãy cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-truong-loan-giang-ho/25668/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.