Tiền Thế Kiệt khẽ ngật đầu : “ theo lời khuyên của tôi thì các anh hãy rời khỏi khu rừng băng phong này trước đã . đợi khi nào chỉnh đốn lại đội hình rồi mới tiếp tục đi săn cũng chưa muộn .”
Bill thở dài 1 tiếng : “ chỉnh đốn lại đội hình …..” quay lại nhìn vào tên đồng đội , hắn nghiêm giọng nói : “ Alex , cậu hãy mau chóng rời khỏi khu rừng băng phong này , trở lại đại bản doanh của chúng ta . sau đó tuyên bố với tất cả mọi người rằng , đội phiêu lưu sói thần quyết định giải tán từ ngày hôm nay .”
tên Alex ngơ người , ngập ngừng hỏi : “ đội trưởng …. Vậy còn đội trưởng ??”
Bill quay lại nhìn vào Tiền Thế Kiệt , mang theo vẻ mặt vô cùng tôn kính , nói : “ ngài là đại ân nhân đã cứu mạng chúng tôi , hiện giờ sinh mạng của tôi đã thuộc về ngài . tuy thực lực của tôi còn rất non kém , nhưng tôi vẫn mong muốn được trở thành thuộc hạ đi theo hầu hạ và trợ giúp ngài. hy vọng ngài không chê tôi tài hèn sức mọn , thu nhận tôi làm thuộc hạ trung thành nhất của ngài , tôi hứa sẽ dùng sinh mạng của mình để đền đáp lại ơn cứu mạng của ngài !!”
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng chân thành của hắn ,Tiền Thế Kiệt cũng không biết phải làm sao . nhận hắn ? hay là không nhận ? thu nhận thuộc hạ ? Tiền Thế Kiệt chưa từng nghĩ tới việc đó bao giờ , vả lại lúc này mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-trong-cac-vi-than/1007778/chuong-310.html