Ngưng 1 hồi , anh ta nói tiếp : “ thế nào ? ông sẽ đi theo giúp tôi giải cứu mẹ tôi chứ ?”
Kadas nhìn chằm chằm vào Tiền Thế Kiệt hồi lâu , dường như có chút bất nhẫn , nhưng lại lắc đầu thở dài nói : “ không ! tôi không thể đi với cậu được !”
sắc mặt của Tiền Thế Kiệt lập tức trầm xuống , không hài lòng nói : “ cái gì ? chính ông dẫn tôi tới đây , giờ chẳng lẽ ông định bỏ mặc tôi 1 mình à ?”
Kadas thở dài 1 tiếng , quay người lại , dùng giọng nói lạnh nhạt nói : “ xin lỗi , ta không thể giúp cậu được . đó là lệnh của giáo hoàng , cậu không phải là người của toà thánh , bọn ta không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cậu , cho nên …..”
Tiền Thế Kiệt đã nghe ra được chút mùi vị , trong lòng thầm **** : mẹ kiếp ! lại là lão giáo hoàng đó , lúc nãy còn miệng đầy nhân từ tốt bụng , nào là cầm lệnh bài của ta tới gặp những chủ giáo của địa phương sẽ nhận được sự giúp đỡ , vừa mới quay đầu lại đã nuốt lời rồi sao ? á , không phải , mình hiểu rồi , thực ra câu nói của lão có ý là : khi nào cần giúp đỡ , hãy cầm tấm lệnh bài của ta tới gặp những chủ giáo địa phương , nói với họ rằng : “ tôi múôn gia nhập vào toà thánh” , rồi mới nhận được sự giúp đỡ của các ngươi chứ gì ? mẹ kiếp , thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-trong-cac-vi-than/1007523/chuong-55.html