Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng nghĩ một chút đến tiên đạo nhất mạch đang tiến công Tiên La phái cũng không kỳ quái. Đại quân xâm nhập, vượt qua một tòa sơn mạch, đại điện, song bóng người trên núi hoàn toàn không có, trong đại điện cũng là trống rỗng.
Một tia cảm xúc vi diệu từ trong lòng dâng lên, song người nào cũng không có nghĩ lại, càng không có nói toạc ra.
- Có lẽ đều ẩn tàng ở nội môn đi!
Có loại cách nghĩ này xa không chỉ là một người Thị Huyết Tà Quân, song khi thời khắc nội môn cấm chế tan biến, trong nội môn như cũ là trống rỗng.
Người của cả Thái Nguyên cung giống như toàn bộ biến mất ở nhân gian.
- Nhìn nơi đó!
Không biết là người nào kinh hô một tiếng, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều nhìn về vị trí của tòa sơn phong bắt mắt nhất trong nội môn của Thái Nguyên cung, đồng dạng cũng là cao nhất.
Vân vù dũng động, trong Thái Nguyên cung trống rỗng chỉ còn lại một đạo nhân ảnh đứng sừng sững ở trên ngọn núi kia, người nọ đưa lưng về phía mọi người, bạch y rủ xuống đất, vóc người cao ráo, phảng phất vẫn đang đợi cái gì.
Hắc sắc hồng lưu mãnh liệt mà vào kia im lặng mà dừng, mặc dù có ngu xuẩn đi nữa khi nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt này cũng sẽ cảm giác được không khí có chút quỷ dị, huống chi người trong Tà, Ma lưỡng đạo bản tính xảo trá, đa nghi.
Từng đôi ánh mắt rơi vào đạo bạch ảnh ở trên ngọn núi kia, kinh nghi bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-toa/1435684/chuong-1525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.