Chương trước
Chương sau
- Đợi lần này trở về, ta liền đề đạt lên môn phái. Cũng không nên liên minh với Thần Tiêu Tông nữa. Dứt khoát triệt để đầu nhập vào ba phái Thái Nguyên Cung, Đâu Suất, Thái A thôi, nói không chừng, người ta còn dứt khoát một chút, đã sớm đến hỗ trợ rồi!
"Công Thâu Mộ Long" nhìn qua Lâm Hi lạnh lùng nói, lời nói ra cực kỳ cay nghiệt, không cho Lâm Hi chút mặt mũi nào cả.
"Tượng đất cũng có ba phần tính", Lâm Hi vốn cũng không có ý so đo với hắn, nhưng nghe hắn nói càng ngày càng quá mức, nói đến hắn và Lạc Anh Tiên Tử còn chưa nói, còn muốn Tiên La Phái và Thần Tiêu Tông giải tán liên minh, đầu nhập vào ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A đối phó ngược lại Thần Tiêu Tông, trong nội tâm liền bừng lên một cổ lửa giận.
"Chân truyền đệ tử" của Tiên La Phái còn không thể quản được trên đầu hắn.
- Đồ ngu như heo, Tiên La Phái rõ ràng cho ngươi làm chân truyền đệ tử.
Lâm Hi lạnh lùng nói, thần sắc nhìn về phía "Công Thâu Mộ Long" cũng bất thiện.
- Ngươi nói cái gì? !
"Công Thâu Mộ Long" giống như bị dẫm phải đuôi vậy sắc mặt tức giận đến trướng thành màu tím, trong mắt bắn ra một điểm hàn quang nguy hiểm.
Dọa!
Đám Hư Tiên, Đạo Quả, Thánh Vương Tiên La Phái vốn đang co đầu rút cổ nghe được câu này liền giật nảy mình, giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Hi.
Tuy rằng lời Công Thâu sư huynh nói quả thật quá mức, nhưng phản ứng của Lâm Hi cũng quá kịch liệt, quá trực tiếp, quá bất ngờ. Ngay cả chút ý tứ uyển chuyển cũng không có.
- Lâm sư đệ, ngươi sao lại nói vậy?
Một gã "Chân truyền đệ tử" Tiên La Phái khác trước đây còn khuyên "Công Thâu Mộ Long" giờ thần sắc cũng không nhịn được nữa.
"Công Thâu Mộ Long" mặc dù có chút quá mức, nhưng dù sao cũng là đệ tử Tiên La Phái.
Lời này của Lâm Hi đã tương đương với cuốn cả Tiên La Phái vào rồi.
- Sư huynh, ngươi cũng không cần nhiều lời.
Lâm Hi khoát tay áo, không chút bị "Uy áp" của hai người ảnh hưởng: 
- Nếu Công Thâu sư huynh đây đã nói đến mức này rồi, chúng ta cũng không cần phải quanh co lòng vòng nữa. Ta ngàn dặm xa xôi, chạy đến giúp đỡ bọn ngươi, các ngươi đối đãi với người hỗ trợ như vậy sao? Công Thâu gì đấy kia, ngươi muốn làm nô tài, ta không phản đối. Ngươi có cốt khí như vậy, ta đề nghị ngươi bây giờ hãy mò ra, chạy đến Thời Không Cơ Địa của Thái Nguyên Cung thè lưỡi ra liếm chân của bọn hắn, thè lưỡi ra liếm giày của bọn hắn cầu bọn hắn tới giúp ngươi đi thì hơn.
- Làm càn!
Công Thâu Mộ Long nghe như thế liền tức giận đến thất khiếu, giận tím mặt:
- Ngươi là muốn chết sao? Dám ở trước mặt ta nói loại lời này!
Đệ tử Tiên La Phái trong sơn động đều đã bị hù rồi.
- Sư huynh, bớt tức giận.
- Lâm sư huynh, ngươi cũng bớt tranh cãi đi.
... Một đám Hư Tiên, Đạo Quả, Thánh Vương, đều luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào. Một mặt, bọn hắn cảm thấy Công Thâu Mộ Long làm có chút quá mức, nhưng mặt khác, bọn hắn cũng không thể nào đi trách cứ sư huynh của mình được.
- Hừ! Nhìn uy phong ngươi tức giận, hẳn là có lực đồ ma diệt thần a. Lợi hại như vậy, một người đã có thể giết sạch Địa Ngục Yêu Ma trong Tiên La chi nhận rồi, sao lại khốn quẫn đến mức mang theo sư huynh đệ đồng môn trốn trong sơn động này chứ. Tự giúp mình còn hơn để người giúp, nếu không phải ngươi ngu xuẩn như heo, sao lại hại mọi người đến tình cảnh này?
Lâm Hi âm thanh lạnh lùng nói, không chút để ý đến uy hiếp của "Công Thâu Mộ Long".
"Long bơi nước cạn bị tôm đùa giỡn", loại trình độ như "Công Thâu Mộ Long", Lâm Hi quả thật không sợ bị hắn uy hiếp.
- Lâm sư đệ, bớt tranh cãi.
Mọi người nhao nhao vội vàng khuyên giải, ngay cả vài nữ đệ tử Tiên La Phái cũng tiến lên.
Tính tình hai người này nóng nảy đến mức khiến da đầy người run lên.
- Hỗn trướng! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Công Thâu Mộ Long đứng phắc dậy, nổi trận lôi đình:
- Cái gì cũng không biết thì không nên nói lung tung. Địa Ngục Đại Thế Giới khí thế hung hung, yêu ma Tiên Đạo Cảnh không phải chỉ vài người chúng ta có thể đối phó. Nhiều yêu ma như vậy, ai có thể đối phó được?
- Chúng ta đối phó được!
Thanh âm chém đinh chặt sắt như một thanh đao xẹt qua hư không.
Động quật vốn đang tranh chấp không ngớt thoáng cái liền yên tĩnh lại.
Công Thâu Mộ Long vốn còn muốn mở miệng, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, bờ môi há rồi há, nhưng lại không nói nên lời.
Lâm Hi nói chính là "Dục Huyết Chi Hoàng".
Người Tiên La Phái đã sớm từ Ác Ma bên ngoài dò xét được động tĩnh. Biết rõ Thần Tiêu Tông đã chiếm lại được "Dục Huyết Chi Hoàng", nếu không phải như vậy, Tiên La Phái cũng sẽ không nghĩ tới việc cầu cứu bọn hắn.
Lâm Hi nói quả thật không sai. Công Thâu Mộ Long dù đầy lửa giận cũng nói không ra lời. 
Thần Tiêu Tông thu phục được "Dục Huyết Chi Hoàng", đây là sự thật. Mà bọn hắn, lại bị vây ở chỗ này, tìm không thấy đường ra. Tuy rằng trong đó cũng có nguyên nhân vì hơn hai mươi tên "đả du bình", nhưng Công Thâu Mộ Long lại không thể nói là không có nhân tố ảnh hưởng khác.
- Sao hả? Sao không nói?
Chứng kiến tràng diện bị trấn trụ, Lâm Hi cười lạnh nói.
- Hừ! Thu phục Dục Huyết Chi Hoàng thì đã sao? Chuyện đó có quan hệ gì đến một nội môn đệ tử nho nhỏ như ngươi chứ?
Công Thâu Mộ Long âm thanh lạnh lùng nói.
Đường đường là "Chân truyền đệ tử" Tiên La Phái, không thể nào bại về mặt khí thế bởi nội môn đệ tử Thần Tiêu Tông được.
- Hắc, chuyện này, thật sự có quan hệ với ta!
Lâm Hi cười lạnh:
- Thần Tiêu Tông chúng ta sở dĩ có thể đoạt lại Dục Huyết Chi Hoàng, chính là dựa vào sự trợ giúp của ta.
- Nói khoác không biết ngượng!
Công Thâu Mộ Long nghiêm nghị nổi giận quát nói:
- Ngươi chỉ là một nội môn đệ tử, đến cùng có năng lực gì, dám nói Dục Huyết Chi Hoàng là ngươi đoạt được chứ? Thần Tiêu Tông phong ngươi làm Thánh Vương, thật sự là sỉ nhục môn phái!
- Loại người như ngươi tầm nhìn hạn hẹp, ngu xuẩn như như heo. Ta cũng lười so đo với ngươi. Tiên La Phái đến cùng có cần ta hỗ trợ không, chỉ cần nói một chữ không, ta sẽ lập tức đi ra ngoài, mặc cho các ngươi tự sanh tự diệt.
Lâm Hi lạnh lùng nói.
- Cút!
Công Thâu Mộ Long không chút do dự nói.
Lâm Hi phất tay áo, không chút do dự, lập tức muốn đi ra ngoài. Nơi này không lưu hắn thì sẽ có nơi khác lưu thôi.
- Chờ một chút.
Một thanh âm gọi Lâm Hi lại.
Lâm Hi quay đầu lại, lại phát hiện là một tên "Chân truyền đệ tử" khác ngoại trừ "Công Thâu Mộ Long".
- Lâm sư đệ, ngươi thật sự có thể giúp các sư đệ sư muội này của ta sao?
"Tôn Vĩ Tín" ngẩng đầu lên, nhìn qua Lâm Hi, chân thành nói.
Từ lúc bắt đầu, hắn vẫn đang tự hỏi, thái độ "Công Thâu Mộ Long" quả thật có chút quá mức, nhưng cùng là đồng môn, hắn cũng không nên giúp đỡ ngoại nhân nói người mình.
Nhưng người Thần Tiêu Tông tới hỗ trợ, đuổi người ta đi cũng không đúng.
"Vị diện chinh chiến chi địa" quy tắc đặc thù, mỗi qua đi một khắc, thực lực mọi người sẽ yếu hơn một phần. Thẳng đến cuối cùng, chân khí tản mạn không còn gì mới thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.