Chương trước
Chương sau
Ngay cả địa ngục yêu ma gần trong gang tấc cũng không phát hiện được, nhưng Lâm Hi rõ ràng là một cái nội môn đệ tử chưa đạt đến Tiên Đạo cảnh lại thuận buồm xuôi gió tìm được bọn họ, quả thực bất khả tư nghị.
- Là cái này.
Lâm Hi cười cười, đem pháp phù trong ngực lấy ra ngoài.
Pháp phù huy hoàng sáng lạn huyền phù ở trong hư không, chiếu sáng không gian dưới mặt đất. Lâm Hi lấy ra cái pháp phù này, những người khác còn chưa có phản ứng, nhưng mà hai gã chân truyền đệ tử vốn là tựa vào vách tường đều là thân thể kịch chấn, như gặp phải sét đánh.
- Bá!
Quang mang chợt lóe, Lâm Hi cũng không kịp phản ứng, hai đạo thân ảnh kia đã hiện ra ở trước mặt hắn, ngay cả Lâm Hi cũng không thấy rõ bọn họ di động như thế nào.
- Ông!
Đại thủ nhất trảo, tấm pháp phù kia lập tức bị một gã đệ tử chân truyền mặt mũi tuấn tú, khí chất thành thục trong đó cầm lấy.
- Đây, đây..., đây là pháp phù của trưởng lão, tại sao lại ở trong tay ngươi?
Hai người tâm tình kích động, kinh nghi bất định nhìn Lâm Hi. Một sát na kia, Lâm Hi thậm chí thấy trong mắt hai người mơ hồ có chút lệ quang.
Lệ quang này tự nhiên không phải là vì Lâm Hi, trong lòng hắn hiểu rõ, hai người này chỉ sợ chính là mấy vị sư huynh của Chấp Pháp điện mấy ngàn năm trước rồi.
Thời điểm Chấp Pháp điện từng cực thịnh một thời, những người này chính là đệ tử của Chấp Pháp điện, thấy pháp phù của Chấp Pháp trưởng lão tự nhiên kích động.
- Đây là pháp phù do sư phụ đưa cho ta, ta là đệ tử của Chấp Pháp điện.
Lâm Hi nhìn hai người bình tĩnh nói.
- Đệ tử của Chấp Pháp điện? Ngươi là đệ tử của Chấp Pháp điện!
Trong mắt hai người đều là một mảnh vui sướng, liên đới ánh mắt nhìn về phía Lâm Hi cũng thân cận không ít. Không phải đơn giản giống như là đồng môn sư huynh đệ, mà là thật giống như thân nhân của nhau.
Lâm Hi không biết rõ loại cảm tình này của hai người, Chấp Pháp điện đang lúc xuống dốc một ngàn năm, rất khó tưởng tượng được tình huống của một ngàn năm trước.
Bất quá từ phản ứng của hai người, Lâm Hi cũng có thể cảm giác được ở thời điểm huy hoàng của Chấp Pháp điện, tình cảm của các sư huynh đệ trong Chấp Pháp điện sợ rằng rất sâu đậm.
Trong động dưới lòng đất, mấy tên chân truyền đệ tử biết chút ít nguồn gốc đột nhiên nở nụ cười.
- Từ Đức, Hoàng Lượng, hai người các ngươi một nghìn năm trước là từ Chấp Pháp điện đi ra, hiện tại coi như là gặp phải người trong nhà rồi.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu. Không trách được, thì ra cùng là đệ tử một điện xuất ra, tự nhiên tình cảm kết giao sâu sắc, có biểu hiện như thế cũng là bình thường.
Chẳng qua là nếu không phải lần này nhắc tới, mọi người còn không biết Từ Đức, Hoàng Lượng nguyên lai là từ Chấp Pháp điện ở một ngàn năm trước đi ra. Dù sao, mỗi người đều có bí mật của mình, có rất ít người truy cứu căn nguyên như vậy.
- Phương Ky, ngươi câm miệng cho ta!
Hoàng Lượng quay đầu lại mắng một câu, sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Hi, cười nói:
- Nguyên lai là người trong nhà, không cần để ý tới hắn.
Mọi người chỉ là ha ha cười, cũng không có chút ý tứ chú ý, chẳng qua chỉ là nói giỡn mà thôi.
- Tới, tiểu sư đệ, ngươi cũng đừng để ý đến bọn hắn. Đến chỗ này ngồi đi.
Hoàng Lượng, Từ Đức để Lâm Hi ngồi vào trong động quật.
Mặc dù là người đã hơn một ngàn tuổi, nhưng mà Hoàng Lượng, Từ Đức thoạt nhìn chỉ có chừng hơn ba mươi tuổi, lại cũng không già nua.
Người trong tiên đạo phần lớn thời gian đều tốn ở trên tu luyện, chiến đấu, không giống như ở trong thế tục, bị những việc hằng ngày vây quanh, ở trong sinh hoạt vụn vặt mài giũa mà già nua.
Người trong tiên đạo cho dù là hơn một ngàn tuổi, ở trên tâm thái cũng tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ già nua thâm trầm, phần lớn đều là hăng hái, giống như là thanh niên bình thường.
Trên thực tế, ở tiên đạo đại thế giới, nội môn đệ tử coi như là giai đoạn thanh thiếu niên, chân truyền đệ tử coi như là giai đoạn thanh niên, lại hướng lên, một đường suy rộng ra... Là đệ tử Chấp Pháp điện Thần Tiêu tông ngàn năm trước. Hoàng Lượng, Từ Đức đối với Chấp Pháp điện đều có tình cảm rất sâu đậm. Những người như bọn họ có thể đạt đến Tiên Đạo cảnh, trở thành chân truyền đệ tử cùng với sự bồi dưỡng của Chấp Pháp trưởng lão là không phân ra được.
Chỉ tiếc, hai đại chi tranh kết thúc, Chấp Pháp trưởng lão chưa gượng dậy nổi, cả người tị thế ẩn cư, mọi người tinh thần chán nản mới rời đi. Hôm nay nhìn thấy sư đệ Chấp Pháp điện tự nhiên là vui sướng. Tránh không được muốn hỏi chuyện tình về Chấp Pháp điện.
Lâm Hi cũng không giấu diếm, đã đem chuyện của Chấp Pháp điện đại khái nói một lần.
Vị Diện chinh chiến chi địa cùng Tiên đạo đại thế giới ngăn cách, Hoàng Lượng, Từ Đức lại là rất lâu chưa trở về. Nghe được một số thứ cũng là vụn vặt, cực kỳ không đầy đủ.
Lúc này nghe được công lực của Chấp Pháp trưởng lão tấn thăng, Chấp Pháp trọng tân quật khởi, áp qua Hộ Pháp điện, đều là lòng tràn đầy vui sướng.
- Cuối cùng cũng thành công, trưởng lão cuối cùng cũng thành công rồi....
Hai người không kìm được vui mừng, trong mắt mơ hồ ngấn lệ.
Người chung quanh cũng không quấy rầy, chút ân oán của Chấp Pháp điện cùng Hộ Pháp điện, mọi người cũng là biết đến. Ở trong Thần Tiêu tông là mọi người đều biết, cho nên cũng có thể hiểu được tình cảm của Từ Đức, Hoàng Lượng, không có quấy rầy bọn họ.
- Đúng rồi, ta nhớ được, ngươi vừa rồi giống như gọi Chấp Pháp trưởng lão là.... Sư phụ?...
Từ Đức đột nhiên nói.
Đệ tử của Chấp Pháp điện cho tới bây giờ đều là gọi 'trưởng lão', cũng không có cách gọi là sư phụ. Loại cách gọi này chỉ có một số ít nhân tài cực nhỏ mới có.
- Sau khi hai điện tranh chấp kết thúc, sư phụ bắt đầu phá giới thu quan môn đệ tử. Tổng cộng thu ba, ta là người thứ ba mà sư phụ thu, cũng là người cuối cùng.
Lâm Hi cũng không giấu diếm, dứt khoát nói.
Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần thu quan môn đệ tử kỳ thực là chuyện say khi hai điện tranh chấp thất bại. Lúc trước cũng chưa từng thu quan môn đệ tử.
- Thì ra là như vậy.
Hai người gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hi nhiều thêm vài phần tôn kính.
Ở tiên đạo tông phái, quan môn ý nghĩa đại biểu cho ý nghĩa hoàn toàn bất đồng. Lâm Hi nếu nói mình là quan môn đệ tử của trưởng lão, đó sợ rằng quan hệ với trưởng lão so sánh với những đệ tử kia của lão đều phải thân cận vô cùng.
Đổi lại mà nói, chính là thân tín của trưởng lão, có thể đại biểu cho trưởng lão.
- Hai vị sư huynh, các ngươi trước điều dưỡng một chút đi, lần này ta tới có mang theo không ít đan dược chữa thương.
Lâm Hi nói xong, từ trong Thứ nguyên tiểu tiên đại lấy một ít thánh phẩm chữa thương ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy Lâm Hi lấy ra thánh phẩm chữa thương đều là ánh mắt sáng lên.
Khoảng thời gian bất thình lình này cơ hồ là người người đều có thương tích, hết lần này tới lần khác đan dược đã tiêu hao hầu như không còn, hơn nữa lúc trước không có dự liệu cho nên đan dược chữa thương cũng không chuẩn bị nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.