Chương trước
Chương sau
Trong đầu Bàng Hồng cùng từng gã đệ tử Thần Tiêu tông đồng thời lướt qua ý nghĩ như vậy. Ở mọi người nghĩ đến, người có khí tức cường đại nhất này cũng chỉ có Lôi Thánh Vương kia rồi.
Biểu hiện của chiến trường trong nháy mắt thay đổi, cái âm thanh thét dài cùng với lời nói trấn an kia xem chúng ma như không có gì, cũng khiến cho những Ác ma đại thủ lĩnh đỉnh cấp này tức giận.
- Lệ!
Từng tiếng gầm thét bạo ngược, ma khí cuồn cuộn từ phía xa phóng lên cao. Càng là địa ngục sinh vật cao đẳng thì càng coi trọng mặt mũi cùng tự ái. Hành động của đối phương đồng dạng với khiêu khích.
- Giết bọn họ!
Hơn ba mươi tên Ác ma đại lĩnh chủ ước chừng hơn phân nửa thay đổi phương hướng nhìn về phía chân trời, chuẩn bị đổi hướng đi đến quân đội nhân loại chi viện.
Song ngoài dự tính, phát động công kích đầu tiên cũng không phải là những Ác ma đại lĩnh chủ có số lượng to lớn này.
- Ầm!
Trong hư không chỉ thấy tử quang chợt lóe, mơ hồ một đạo lôi điện lập tức từ trên trời giáng xuống, nặng nề rơi xuống ở trong ác ma đại quân.
- Lôi Công đại pháp!
Một thanh âm như lôi minh mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ đột nhiên từ trong đám mây vang lên. Sau đó một trận thanh sắc lôi quang kinh thiên động địa hóa thành vạn đạo ngân xà ở bên trong ba mươi tên Ác ma đại lĩnh chủ bạo tạc lên.
- A!
Trong tiếng kêu gào thê thảm, một tên Ác ma đại lĩnh chủ bị liên tục oanh phi ra, huyết vũ bay tán loạn, tàn chi loạn vũ.
Uy lực của một kích kia cường đại không thể tưởng tượng.
- Phấn Toái... đại pháp!
Trong khoảng thời gian ngắn lại là một vòng lực lượng mang tính hủy diệt hóa thành hình tròn hướng vốn phương tám hướng phóng xạ mà ra. Không gian phấn toán, hư không chợt tối sầm lại, ít nhất năm, sáu tên Ác ma đại lĩnh chủ bị xé thành phấn vụn.
Mượn nhờ quang mang ảm đạm, mọi người xa xa nhìn thấy một đạo nhân ảnh đứng thẳng trong hư không, uy mãnh giống như chiến thần... 'Duật duật'!
Cùng lúc đó, một đạo tử sắc lưu quang từ phương hướng người nọ xuyên qua chiến trường điện xa mà đến, một tiếng trường duật hạ xuống trước mặt đám người Bàng Hồng.
Tử sắc tản đi, đang lúc trong mắt mọi người còn kinh ngạc đột nhiên hiện ra một con 'đại mã' dị thường thần tuấn. Trên lưng ngựa, mấy tên thanh niên Luyện Khí sĩ cưỡi ở phía trên.
Mấy người này cũng là tóc dài tung bay, mặt mỉm cười, đạo bào Thần Tiêu tông trên người ở chỗ Vị Diện chinh chiến chi địa tối tăm mù mịt này lộ ra vẻ đặc biệt thân thiết.
- Chư vị sư huynh, đợi lâu rồi.
Một gã thanh niên cầm đầu, bàn tay ném một cái đã đem một cái Thứ nguyên tiểu tiên đại vứt qua:
- Cái Thứ nguyên tiểu tiên đại này không tế luyện, bên trong có đan dược chữa thương cùng bổ sung chân khí, các sư huynh nhanh lấy ra phục dụng đi.
Đem Thứ nguyên tiểu tiên đại tiếp vào trong tay, cảm xúc mọi người ngổn ngang trăm mối.
Sau lần dị biến này đã nhớ rõ bao lâu chưa bổ sung qua chân khí rồi. Nếu như có một cái Thứ nguyên tiểu tiên đại như vậy, mọi người làm sao sẽ luân lạc tới loại tình trạng này.
Đều là Hư Tiên, Đạo Quả, Thánh Vương, thả vào tiên đạo đại thế giới cũng là tiên đạo cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, nhưng ở chỗ này bở vì đan dược khuyết thiếu, không cách nào bổ sung chân khí, khốn quẫn đến loại tình trạng này.
Một đám tiểu ác ma cũng có thể để cho bọn họ đau đầu không dứt.
Bàng Hồng đem túi giao cho một gã Hư Tiên khác, tùy hắn đi phân phối đan dược, sau đó nhìn về mấy người trên lưng ngựa.
- Xin hỏi, các ngươi vị nào là Lôi Thánh Vương?
Bàng Hồng nói.
Một câu nói nhất thời hấp dẫn chú ý của mọi người.
- Ha ha ha, sư huynh, ngươi thật biết nói giỡn. Ngươi nhìn tu vi của chúng ta giống như là Thánh Vương cấp sao? Lôi Thánh Vương là vị kia.
Một thanh niên trên lưng ngựa chỉ về bóng người đang kịch chiến với đám Ác ma đại lĩnh chủ ở nơi xa nói:
- Đầu Tứ Cực Đại Uyển này vẫn là Lâm sư huynh cho chúng ta mượn. Hắn ở nửa đường đi đến ngăn chặn những cao đẳng ác ma kia, phái chúng ta đem đan được đến cho mọi người. Mọi người trước tiên dưỡng thương thế, bổ sung chân khí đi.
Thấy mọi người như cũ nhìn mình nghi hoặc, Chu Hành Văn không khỏi nghẹn ngào lên:
- Các ngươi sẽ không phải ngay cả Lôi Thánh Vương Lâm Hi Lâm sư huynh cũng không biết sao?
Mọi người vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên không biết. Nhưng bị hai người nhìn như vậy hơi có chút lúng túng, có một người:
- Tốt, thật giống như nghe qua... Là một gã nội môn đệ tử đi.
Hai người lập tức liếc mắt, lời nói này cùng với chưa nói thì giống nhau. Chỉ cần không phải chân truyền đệ tử, xuất hiện ở chỗ này không phải là nội môn đệ tử thì là cái gì?
- A, không có ý tứ, chúng ta vẫn trấn thủ ở Vị Diện chinh chiến chi địa đã nhiều năm chưa trở về núi, cho nên đối với tình huống trong tông cũng không phải là rất rõ ràng.
Bàng Hồng có chút lúng túng nói. Nghe ý tứ của đối phương, người đệ tử bổn môn gọi là Lâm Hi này hẳn là rất nổi danh, chỉ tiếc bọn họ quả thật không biết.
Lưu thông tin tức giữa không gian vị diện cùng tiên đạo đại thế giới xa không có thường xuyên như vậy.
- Đã nhiều năm chưa trở về trong tông? Khó trách!
Chu Hành Văn chợt hiểu ra:
- Lâm sư huynh là mấy năm nay quật khởi lên, hắn từ ngoại môn đệ tử đến phong hào Thánh Vương cũng chỉ là thời gian hai năm, các ngươi không biết cũng là bình thường.
Thần Tiêu tông đệ tử đông đảo, nội môn đệ tử cũng có hơn vạn, không thể nào mỗi người đều biết. Chu Hành Văn cũng không nhận ra Bàng Hồng bọn họ, những đồng môn này mấy năm chưa trở lại Thần Tiêu tông, tin tức không thông nói cũng là nói vô ích, Chu Hành Văn cũng là lười giải thích.
- Thời gian cấp bách, mọi người phục dụng đan dược cũng nhanh chóng khôi phục thực lực. Một lát sau khẳng định lại có một cuộc đại chiến.
Bàng Hồng phát hiệu lệnh, vội vàng nói, thể hiện phong phạm lãnh tụ của mình.
Mọi người gật đầu, lập tức chữa thương, bổ sung chân khí. Ở Vị Diện chinh chiến chi địa đã lâu, mỗi người làm việc cũng là rất có hiệu suất.
Đan dược trong thứ nguyên tiểu tiên đại vô cùng đầy đủ, đối với mọi người mà nói đây quả thực là chí bảo.
Đối với Luyện Khí sĩ mà nói, có đan được thì là có hết thảy.
Khí tức của mọi người lấy cấp số nhân mà khôi phục, dĩ nhiên đan dược trong Thứ nguyên tiểu tiên đại cũng là tiêu hao theo cấp số nhân. Bất kỳ cái gì đều có cái giá của nó.
- Đúng rồi.
Đang lúc tu luyện, một gã Đạo Quả cường giả Thần Tiêu tông vỗ đùi, đột nhiên kích động kêu lên:
- Lâm Hi, Lâm Hi..., ta rốt cuộc nhớ ra rồi. Lần trước Không Thánh Vương tiến vào Vị Diện chinh chiến chi địa không phải là nhắc tới danh tự này sao?
- Lâm sư huynh chính là đánh bại Không Thánh Vương mới đi lên vị trí Thập đại Thánh Vương. Đúng rồi, đã quên nói cho các ngươi biết. Lâm sư huynh thật ra không phải là Thánh Vương, hắn chỉ có tu vi Luyện Khí đệ bát trọng Hư Tiên kỳ. Thời điểm hắn đánh bại Không Thánh Vương chỉ có thực lực Thánh tử cấp!
Sau lưng Chu Hành Văn, một thanh niên cao thủ Thần Tiêu tông tương đối ít nói chuyện hời hợt hồi đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.