Chương trước
Chương sau
Lý Tranh Phong có chút nhíu nhíu mày, do dự một chút, đi ra phía trước, tùy tiện chọn lấy một chén vàng, lấy ra tờ giấy trong đó. Theo sát sau đó, Lâm Hi cũng lựa chọn một một chén vàng trong đó, cái cuối cùng cũng không cần chọn nữa.
Kết quả rất nhanh đã có, trên tờ giấy của Lý Tranh Phong ghi số "1", Lâm Hi chính là số "2", tờ giấy của Kim Vương Tôn là số "3".
- Lý Tranh Phong, Lâm Hi, hai người các ngươi chuẩn bị một chút đi. Kim Vương Tôn, ngươi đi nghỉ ngơi.
Tiên La trưởng lão nói.
Kim Vương Tôn sẽ không gặp đối thủ.
Vận khí chiến thắng thực lực, lại một lần nữa phát huy tác dụng.
- Lâm huynh, Lý huynh, không có ý tứ. Mặc dù không có ý kia, bất quá, xem ra vận khí của ta vẫn rất tốt. -- ta sẽ đi xuống trước xem biểu hiện của các ngươi đây.
Kim Vương Tôn thản nhiên cười, xoay người lại, nhảy lên một cái, liền nghênh ngang rời đi, quay lại khán đài.
- Đồ hỗn trướng!
Lý Tranh Phong thầm mắng một tiếng, biết rõ vận khí của Kim Vương Tôn rõ ràng vượt qua hai người.
Lâm Hi ngược lại cũng không ngại, vận khí cũng không phải vạn năng.
Kim Vương Tôn nếu như cho rằng hắn dựa vào vận khí có thể thắng được trận đấu thì Lâm Hi cũng không ngại hung hăng dẫm nát hắn dưới chân. Loại người này vận khí càng dày, giẫm mới càng sảng khoái, vẽ mặt cũng lợi hại hơn!
Hô!
Lâm Hi cũng mặc kệ Lý Tranh Phong, lập lòe một cái, trực tiếp về tới đình đài.
Bên kia, Lý Tranh Phong trông thấy Lâm Hi vừa đi, cũng quay trở về đình đài nghỉ ngơi.
Dùng trạng thái của hai người, vốn không cần nghỉ ngơi. Nhưng là một quả "Trường Sinh Quả", cộng thêm tiền cược của ba người, ban thưởng quá mức phong phú, cẩn thận một chút cũng sẽ không sai.
- Sao hả? Có lòng tin không?
Ma Kiếm trưởng lão nhìn qua phía trước, thản nhiên nói.
- Có thể thắng được ta, không phải không có,... Nhưng không bao gồm đám người ở đây!
Lâm Hi thản nhiên nói, trong thanh âm toát ra tự tin cường đại.
- A, rất tốt. Tự tin là bổn nguyên của sự cường đại, tin tưởng nếu tan vỡ thì người cũng hủy. Bất quá, cẩn thận một chút. Hai người bọn họ lực lượng sàn sàn ngươi. Nhưng nhìn ánh mắt của bọn hắn tràn đầy tự tin, tất nhiên cũng có chỗ dựa vào. Ngươi không nên quá mức chủ quan.
Ma Kiếm trưởng lão nói.
- Sư bá, yên tâm đi. Ta lấy Tiểu Động Thiên Pháp Khí ra, cũng không phải muốn tặng cho người khác. Bất kể là Tụ Đan Đỉnh, hay là Thượng Cổ Lôi Long huyết thống, ta đều nguyện nhất định phải có, không quản xem bọn hắn có át chủ bài gì, ta đều sẽ đánh cho bọn hắn ngã lăn ra đất!
Lâm Hi trầm giọng nói, trong mắt một mảnh sáng như tuyết.
- Ân. Ngươi có tự tin như vậy cũng đủ rồi!
Ma Kiếm trưởng lão nhẹ gật đầu.
Thời gian qua rất nhanh đi, chỉ chốc lát sau, hai người liền từ trong đình đài thả người xuống, bay bổng đáp xuống mặt đất.
- Rốt cục đi ra, còn tưởng rằng ngươi không dám lên tràng chứ!
Lý Tranh Phong bay bổng giẫm chận tại chỗ đi lên.
- Yên tâm. Nếu như ngươi muốn rời khỏi thì... ta không ngại không chiến mà thắng đâu. Dù sao chiến hay không chiến, kết quả đều như nhau cả.
Lâm Hi cũng giẫm chận tại chỗ đi lên, thản nhiên nói.
- Ngươi quả nhiên đủ cuồng vọng. Là đánh bại Lục Thanh Thiên cho ngươi tự tin sao?
Lý Tranh Phong cười lạnh nói.
- Tự tin của ta là trời sinh, tự tin của ngươi là ai cho sao?
Lâm Hi thản nhiên nói.
Hai người đều hết sức đả kích đối phương, ý đồ gieo xuống trong lòng đối phương bóng mờ của mình. Đây là quyết đấu giữa thiên tài, một khi gieo xuống bóng mờ, về sau vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của mình nữa.
"Thượng đảng phạt mưu, hạ đảng mưu công", ý chí nếu tan tác thì vĩnh viễn đều sẽ thất bại.
- Hừ! Miệng lưỡi bén nhọn, Thần Tiêu Tông hẳn là dựa vào cái này để leo lên Tiên Đạo đệ nhị sao?
Lý Tranh Phong lạnh lùng nói.
- Ngay cả Tiên Đạo đệ nhị cũng đỡ không nổi, Tiên Đạo đệ nhất của Thái Nguyên Cung sẽ không phải là tự phong đấy chứ?
Lâm Hi cũng không tức giận, một câu liền đáp trả.
Lý Tranh Phong ánh mắt lóe lên, trong mắt xẹt qua một tia thần sắc hung ác.
- Lâm Hi, lời nói không thể nói lung tung, sẽ đưa đến tai họa cho mình đấy!
Thanh âm âm lãnh, tràn đầy hương vị uy hiếp.
- Ha ha, Lý Tranh Phong, ngươi những lời này đã tìm lộn người rồi. Loại uy hiếp này đối với ta không có chút ý nghĩa nào cả. Nếu như có thể, ta cũng không ngại lại trình diễn một hồi chuyện Phong Bạo Chi Môn, có lẽ, ta còn có thể giúp đám các ngươi chôn vùi mấy ngàn đệ tử nữa đấy!
Lâm Hi cười lạnh nói.
- Ngươi muốn chết!
Lý Tranh Phong đột nhiên biến sắc, mà ngay cả trưởng lão Thái Nguyên Cung trên sân trên mặt cũng xẹt qua một tia sát cơ.
Chuyện "Phong Bạo Chi Môn" là một đại húy kỵ của ba phái. Bởi vì Lâm Hi mà Thái Nguyên Cung đại chiến với Yêu tộc trong Phong Bạo Chi Môn, chết không ít đệ tử.
Thậm chí ngay cả cao thủ như Dương Huyền Hoàng cũng bỏ mình bên trong.
Đối với Thái Nguyên Cung mà nói, đây tuyệt đối là một đả kích rất lớn.
- Trở về luyện thêm mười năm nữa, sau đó hẳn tới đấu miệng lưỡi với ta.
Lâm Hi cười lạnh.
- Lâm Hi, đây là ngươi tự tìm đấy. Ta sẽ dẫm nát đầu ngươi dưới chân, đạp thành bột mịn.
Lý Tranh Phong tròng mắt hơi híp, một cổ sát cơ đáng sợ đột nhiên phá không mà ra, phóng xạ tứ phương.
Sau đó, Lý Tranh Phong liền xuất thủ.
Oanh!
Một cổ khí kình bàng bạc nổ tung, Lý Tranh Phong đột nhiên một phân thành hai, thành bốn, thành tám, sau đó một người trong đó đột nhiên biến mất, mà bảy cái khác cũng từ thực hóa hư, dần dần biến mất.
Nguyên lai đều là ảo ảnh!
- Nguy hiểm!
Cơ hồ đồng thời, một cổ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt từ trong nội tâm bộc phát ra.
Cho dù trong mắt không thấy được gì, nhưng Lâm Hi vẫn không chút do dự đẩy một chưởng về phía trước.
Phản ứng của Lâm Hi cũng không chậm, nhưng đã muộn.
Oanh!
Một cổ lực lượng khổng lồ, phảng phất như thiên thạch từ trên trời giáng xuống, mãnh liệt đánh vào trên ngực Lâm Hi.
- Ah! --
Lồng ngực Lâm Hi run lên, như gặp phải trọng kích. Trực tiếp từ trên mặt đất bay lên, như diều đứt dây, bị cổ lực lượng kinh khủng kia đánh bay ra ngoài, những nơi đi qua, máu tươi bay khắp nơi.
- Sư đệ! --
Bạch Nguyên thần sắc biến đổi, đứng phắc dậy.
Xoạt!
Toàn bộ khán đài, một mảnh xôn xao. Mà ngay cả hải ngoại "Thiếu Đế" Kim Vương Tôn tâm tính nhẹ nhõm, căn bản không để trận đấu này vào mắt cũng như điện giật, toàn thân cả kinh, mãnh liệt đứng dậy!
- Làm sao có thể? !
Kim Vương Tôn hô nhỏ một tiếng.
Một tiếng thét kinh hãi này, cũng đại biểu cho sự khiếp sợ của mọi người ở đây.
Thực lực của hai bên đều sàn sàn nhau, đối với kết quả trận đấu, mọi người đều dự đó 5/5.
Có đoán Lâm Hi thắng, cũng có đoán Lý Tranh Phong thắng.
Nhưng không ai ngờ rằng, Lý Tranh Phong rõ ràng vừa lên đã đả thương nặng Lâm Hi!
Phải biết rằng, biểu hiện lúc trước của Lâm Hi vẫn còn đó, ngay cả Lục Thanh Thiên cũng không phải đối thủ của Lâm Hi, hơn nữa trên người Lâm Hi còn có loại tuyệt học kinh thế như "Thủy Hỏa đại pháp". Theo đạo lý không thể bị thua dễ dàng như thế được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.