Lâm Hi nhìn qua Âu Dương Nạp Hải, trầm mặc một lát rồi nói:
- Sư bá, xin nhờ ngươi rồi.
Phanh!
Thanh âm vừa dứt, Lâm Hi rốt cục quay trở về trong đấu trường.
Hai người phân đưa hai đầu, xa xa tương đối.
- Hừ, sao hả, phẫn nộ rồi sao?
Lục Thanh Thiên lạnh cười rộ lên:
- Ngươi có lẽ nên cảm thấy may mắn, Phong Bạo Chi Môn ngày đó, ta ở Yêu tộc Đại Thế Giới, không đuổi tới hiện trường. Bằng không thì hiện giờ ngươi đã là người chết rồi.
Đối với sự kiện "Phong Bạo Chi Môn", Lục Thanh Thiên thủy chung vẫn canh cánh trong lòng. Đường đường Đâu Suất Cung, gần với Thái Nguyên Cung Tiên Đạo đệ nhất, rõ ràng bị một tên "Vô danh tiểu tốt" đùa bỡn trong tay, thậm chí còn khiến hắn chạy ra tìm đường sống, đạt được thanh danh cực lớn nữa.
"Lục Thanh Thiên" không phục, hơn nữa là phẫn nộ và đố kỵ.
Thiên phú của hắn cực cao, niên kỷ cũng không lớn. Thanh danh trận kia vốn nên thuộc về hắn mới đúng.
Thế giới này, "Thiên tài" nhiều lắm, tốt nhất là tất cả mọi người chết hết, chỉ còn lại một mình hắn là đủ rồi. Ở trước mặt thiên tài chính thức, những người khác chỉ là dung tài.
- Ngươi thật sự không nên làm ta tức giận!
Lâm Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu. Nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên, Lục Thanh Thiên chẳng biết tại sao, đột nhiên trong nội tâm liền rùng mình.
Đó là một đôi mắt lạnh như băng, không có chút ôn hòa nào. Ở sâu trong đôi mắt kia, cất dấu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-toa/1434993/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.