Chương trước
Chương sau
Lâm Hi có ân oán với Đâu Suất Cung rất sâu, Đâu Suất Cung thậm chí đưa Lâm Hi vào trong nhiệm vụ truy sát của tông phái. Thù hận của song phương không cần phải che dấu làm gì.
- Mời ngồi!
Đệ tử Tiên La Phái dẫn đường mời vào chỗ. Lâm Hi hoàn toàn không quan tâm tới khí tức đao quang kiếm ảnh này.
- Đa tạ.
Lâm Hi gật gật đầu, sau đó ba người đi lên khán đài, ngồi dối diện Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A, trên khán đài có đình đài nạm vàng khảm ngọc tráng lệ của Tiên La Phái chuẩn bị. Đình đài có bày ra đủ loại linh quả, linh khí đầy đủ, cũng không phải phàm phẩm.
Lâm Hi, Bạch Nguyên, Âu Dương Nạp Hải phân thành ba ngồi chung quanh, quan sát bên ngoài.
- Ngồi ở vị trí này chẳng khác gì đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Âu Dương Nạp Hải nói.
Đối diện mấy người chính là ánh mắt sắc bén như đao của Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A, từng đạo hàn khí tỏa ra ngoài. Cho dù là ai bị nhìn chằm chằm như vậy cũng có cảm giác không tốt.
- Tiên La Phái có quy củ của Tiên La Phái, bọn chúng sẽ không xằng bậy đâu.
Bạch Nguyên cầm lấy quả lê và nói ra.
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Ánh mắt nhìn qua thì có gì chứ?
Lâm Hi cầm một quả trái cây lên cắn một cái.
- A, nói cũng phải!
Âu Dương Nạp Hải nghe vậy cũng trầm tĩnh lại.
Ba người ngồi trong đình huyên náo, cười cười nói nói không xem ai ra gì, cũng chẳng nhìn qua đối diện.
- Hừ, không biết sống chết. Thật sự cho rằng không thể làm gì được ngươi sao?
Trong trận doanh của Thái A Tông có một tên "Thập trọng Thánh Vương" đội kim quang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua bên này, dưới chân đập mạnh, một đạo chân khí thẩm thấu vào mặt đất, không dễ cảm thấy lan tới bọn người Lâm Hi, hắn có chủ tâm làm bọn người Lâm Hi bị xấu mặt.
Cú đạp này cực nhanh, trong nháy mắt đã bỏ qua hội trường trung ương đến dưới chân bọn người Lâm Hi rồi. Nếu như bạo phát chắc chắn đình đài của bọn người Lâm Hi sẽ vỡ nát.
Trước mặt nhiều người như vậy đây chính là mất mặt không lớn không nhỏ.
- Ân?
Đồng thời cùng lúc, Lâm Hi cùng Âu Dương Nạp Hải đều cảm giác được tiên khí như nước lũ trong lòng đất. Một đạo chân khí khổng lồ khó phát giác được.
Âu Dương Nạp Hải phát giác biến hóa này, lập tức biến sắc, muốn ra tay ngăn cản.
- Sư huynh, không nên cử động. Giả như không có gì đi.
Lâm Hi nói nhỏ với với hắn.
Âu Dương Nạp Hải kinh ngạc, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn nghe theo.
Thời điểm Âu Dương Nạp Hải kinh ngạc thì Lâm Hi đã ra tay.
Trên tay của hắn cầm trái cây nhìn chằm chằm vào chỗ của Tiên La Phái, con mắt nhìn chưa từng nhìn qua đối diện, thân thể Lâm Hi không nhúc nhích, dưới chân cũng không có cử động gì cả. Nhưng mà đan điền của hắn chấn động và một đạo lực lượng không ai phát giác lập tức đánh vào lòng đất, đánh thẳng vào đạo chân khí kia.
Tu vi của Lâm Hi sâu đậm, hắn đã hấp thu "Hắc ám lôi nham" và ba trăm ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan lại tu luyện thêm một thời gian ngắn, thực lực đã không phải trước kia có thể so sánh được.
Đối với chuyện khống chế tiên khí này cũng đạt tới mức độ đăng phong tạo cực.
Âu Dương Nạp Hải chỉ cảm giác một đạo chân khí tỏa ra ngoài mà thôi.
Nhưng Lâm Hi cũng nhìn ra dược thực lực Âu Dương Nạp Hải muốn ngăn một kích này thì miễn cưỡng. Chỉ cần hiển lộ dấu vết thì đã thua người ta rồi.
Nếu như Thái A Tông mở đầu thì Lâm Hi cũng không cần khách khí.
Oanh!
Chân khí Thái A Tông cường đại xuyên qua lòng đất, tới gần sát mặt đất, muốn bộc phát trong nháy mắt thì chỉ nghe một tiếng nổ lớn, đạo chân khí này bị đánh tan ngay tại chỗ.
Chân khí của Lâm Hi sau khi đánh tan đạo chân khí này vẫn còn dư lực. Dùng tốc độ nhanh hơn cả Thái A Tông phản kích quay về, lập tức đánh về bên kia.
- Không tốt!
Tên thập trọng Thánh Vương của Thái A Tông quá sợ hãi, không nghĩ tới chân khí của mình không có hiệu quả gì, đã bị đánh tan còn bị đối phương phản kích.
Lâm Hi phản kích tới quá nhanh, hơn nữa tốc độ chân khí còn nhanh hơn cả hắn.
Phanh!
Ra tay tập kích là nhắm vào tên thập trọng Thánh Vương của Thái A Tông, hắn kêu một tiếng, trực tiếp té ngã trong đám người.
- Bành sư huynh!
- Bành sư huynh!
- Bành Yến!
...
Biến hóa bất ngờ này dẫn phát hỗn loạn trong vị tri của Thái A Tông.
Lâm Hi phản kích quá nhanh, rất nhiều người vừa phát giác "Bành Yến" ra tay thì hắn lại bị Lâm Hi phản công.
Xoạt!
Khoảng cách gần như vậy, chưa có thế lực nào phát hiện ra, nhưng Bắc Đẩu, Đế Cực, Tử Vi ba phái lập tức chú ý tới bạo động này. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Vốn Thần Tiêu Tông cùng Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái ngồi đối diện nhau thì hào khí vi diệu. Nhưng mà không nghĩ tới xung đột hai phe tới nhanh như vậy.
- Động thủ nhanh như vậy?
Từng ánh mắt không dễ cảm giác được nhìn qua, tất cả các tông phái vẫn còn kiêng kỵ Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái. Cho dù là cảm giác được có giao thủ vẫn không dám hiển nhiên nhìn qua.
Đệ tử Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A bất chấp cái gì khác, phát hiện Thái A Tông Thánh Vương Bành Yến té ngã, ánh mắt của bọn họ như kiếm đảo qua Lâm Hi, Bạch Nguyên, Âu Dương Nạp Hải ba người.
Chuyện vừa rồi tới quá nhanh, hơn nữa ba người nhìn qua rất tự nhiên, hoàn toàn không có chút dấu vết ra tay. Hơn nữa ba người cũng tới gần, trong khoảng thời gian ngắn người của ba phái người còn chưa rõ là ai động thủ.
- Chẳng lẽ là tên kia!
Người của Thái A Tông theo bản năng nhìn qua Âu Dương Nạp Hải, bởi vì tại trong ba người thì Âu Dương Nạp Hải cảnh giới cao nhất, thoạt nhìn là người có khả năng ra tay nhất.
- Trước khi ra tay nên nghĩ kỹ thực lực của mình, không nên tự rước lấy nhục nhả!
Lâm Hi cũng không quay đầu lại, đứng quay lưng về phía Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A, hắn ném một quả bồ đào vào trong miệng, không nhanh không chậm nói ra. Giọng của hắn không cao nhưng vang lên bên tai mọi người.
- Muốn chết!
- Đồ cuồng vọng!
- Không nên quá đắc ý!
Một tên đệ tử Thái A Tông giận tím mặt. Đặc biệt là thập trọng Thánh Vương "Bành Yến" vừa thẹn vừa giận, mặt tái xanh lại.
- Hừ! Lâm huynh đúng là tiêu sái. Chỉ đáng tiếc ta sợ ngươi không có mạng ngồi đây.
Chỗ của Tiên La Phái cũng không phải ai cũng ngồi an ổn được.
Trong trận doanh của Đâu Suất Cung có một tên đệ tử tinh anh khí vũ hiên ngang cười nói, dưới chân đạp mạnh, một đạo chân khí bàng bạc truyền vào mặt đất, giống như nước lũ tràn tới.
- Chúng ta ngồi ổn hay không cũng không nhọc các ngươi quan tâm.
Lâm Hi khoát khoát tay, hoàn toàn không có động tĩnh gì, đã có một đạo chân khí bàng bạc như cự long tiến vào trong đất đánh tới.
Hai đạo chân khí va chạm mạnh dưới đất, lập tức tan thành mây khói.
Động tĩnh như vậy hoàn toàn không khiến khán đài có động tĩnh gì. Lâm Hi nhớ tới mới biết đệ tử Tiên La Phái nói không uổng.
Trên quảng trường này là do Phó chưởng môn Tiên La Phái tu kiến. Lâm Hi cùng đệ tử tinh anh của Đâu Suất Cung tuy đều là cao thủ. Nhưng mà so sánh với Phó chưởng môn Tiên La Phái thì cấp độ kém quá xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.