Chương trước
Chương sau
Lâm Hi giật mình, hắn nhớ tới Tăng Thọ đan, tác dụng tăng trưởng công lực của Tăng thọ đan là cực kỳ có hạn, nhưng mà loại năng lực tăng trưởng tuổi thọ này lại là thứ cần thiết nhất cho tất cả mọi người.
Không hề nghi ngờ, Hoàng đạo kim đan cũng là đan dược đặc thù cùng loại với Tăng thọ đan trong tiên đạo đại thế giới.
- Ta hiểu được.
Lâm Hi gật gật đầu.
Đem hộp hoàng đạo kim đan này lấy ra, Lâm Hi vốn là không định độc chiếm. Hắn lấy được chỗ tốt đã đủ nhiều, nếu như cái gì cũng đều thu lấy, như vậy không khỏi lộ ra quá tham lam rồi.
- Nơi này có mười hai viên đan dược, chúng ta mỗi người cầm ba viên đi.
Lâm Hi nói thẳng.
- Tiểu sư đệ, ta đây liền không khách khí. Loại vật này thực đối với chúng ta mà nói là rất hữu dụng. Bất quá không cần ba viên, chúng ta mỗi người cầm hai viên đi, một viên là để chính mình dùng, một viên về sau nếu gặp được lúc đồng môn cần thì có thể cứu kịp thời.
Khí Thánh Vương nói.
Luyện Khí cảnh gặp phải công kích tinh thần ý thực trực tiếp thật ra thì vẫn là tương đối ít. Bất quá khi đến Tiên Đạo cảnh thì không giống với lúc trước. Hoàng đạo kim đan liền sẽ trở nên vô cùng đáng giá.
- Ta cũng cầm hai viên.
Âu Dương Nạp Hải cũng đi theo lấy hai viên.
- Đa tạ Lâm sư đệ.
Bạch Nguyên theo sau cầm hai quả, đến cuối cùng Lâm Hi ở đây vẫn là chiếm nhiều nhất. Mười hai viên hoàng đạo kim đan, Lâm Hi độc chiếm sáu viên, đã là một nửa rồi.
Lâm Hi nhìn thoáng qua liền cũng không khách khí thu vào.
Loại đan dược trị liệu tinh thần, ý thức này bây giờ còn không dùng được, nhưng tương lai liền khó nói. Hơn nữa Lâm Hi nhớ tới Tạp Mễ Lạp, mỗi lần nàng bị thương, nghiêm trọng nhất vẫn là tinh thần, cần phải ngủ say thật lâu một thời gian.
Nhưng mà ngủ say cũng không thể giải quyết tất cả tổn thương, sáu viên Hoàng đạo kim đan này ở thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ thu được hiệu quả không tưởng tượng nổi.
Sau khi phân xong 12 viên Hoàng đạo kim đan, mặt khác cũng không có đồ vật có giá trị đặc biệt gì. Mấy viên đan dược chữa thương bên trong cũng bị Lâm Hi đưa cho Khí Thánh Vương cùng Âu Dương Nạp Hải.
Sau mấy canh giờ, thương thế của Khí Thánh Vương cùng Âu Dương Nạp Hải đã khá lên nhiều.
- Đi thôi!
Mấy người đi ra huyệt động, Ly Long sơn đã không có gì cần phải ở lại rồi. Thời gian cấp bách, Tiên La phái quan lễ chẳng mấy chốc sẽ cử hành.
Chờ một chút trước khi đi, Lâm Hi dừng lại. Sau đó trong ánh mắt inh ngạc của mấy người, Lâm Hi hướng về địa phương lúc trước đánh chết thập bát hoàng tử.
- Đây là...
Khí Thánh Vương khẽ nhíu chân mày, trong mắt có chút hồ nghi.
Lâm Hi cũng không để cho bọn họ đợi quá lâu, rất nhanh đã đi trở về.
- Tiểu sư đệ, ngươi xác định thật sự đáng giá làm như vậy sao?
Khí Thánh Vương có chút lo lắng nói.
- Hầu sư huynh không cần phải lo lắng, ta đã dám làm như thế tự nhiên là có lo nghĩ của ta. Người là ta giết, ta đã dám giết hắn tự nhiên cũng dám thừa nhận, để chuyện này thành một cái biến chuyển cho Thần Tiêu tông chúng ta đi.
Lâm Hi thản nhiên nói.
Thái Bạch hoàng triều chung quy là một trong tứ đại hoàng triều của tiên đạo đại thế giới, nội tình phong phú. Thập bát hoàng tử vừa chết, có thể tưởng tượng được tất sẽ khiến cho Thái Bạch hoàng triều chấn động.
Ai làm người nấy chịu, Lâm Hi không muốn liên lụy đến Khí Thánh Vương cùng Âu Dương Nạp Hải, hơn nữa đối với Lâm Hi mà nói, đó cũng không phải chỉ là một tràng báo thù, hắn muốn thông qua chuyện này truyền đạt một cái thái độ, một cái thái độ của Thần Tiêu tông!
- Đi thôi!
Lâm Hi mở miệng nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
- Hi duật duật --ngâm!
Một tiếng ngâm nga, Tứ Cực Đại Uyển lại bị Lâm Hi triệu hoán ra, cõng lấy Bạch Nguyên cùng Khí Thánh Vương, một đám người nhanh chóng biến mất trong thiên không mênh mông.
- Ầm ầm!
Ngay tại lúc mấy người rời đi không lâu, thiên địa rung chuyển, một đạo kiếm khí hạo hạo đãng đãng phóng lên trời. Kiếm khí mà Lâm Hi lưu lại trên Ly Long sơn rốt cục bạo phát ra.
Từ phía thiên không quan sát xuống có thể chứng kiến kiếm khí bạo phát một phương, viết một hàng chữ cường kình hữu lực:
- Kẻ giết người, Thần Tiêu tông Chấp Pháp điện Lâm Hi!
Đằng sau là mấy hàng chữ nhỏ.
Tất cả những chữ đều là lấy kiếm khí khắc họa mà ra. Bên cạnh nằm xuống chính là thi thể không đầu của Thái Bạch hoàng triều Thập bát hoàng tử. Đây là Lâm Hi duy nhất không có hủy thi diệt tích đấy.
...... Tứ Cực Đại Uyển mỗi lần triệu hoán có thể duy trì sáu canh giờ, đây đã là thời gian rất dài, cũng vì mọi người tiết kiệm không ít thời gian.
Một đường ngựa không dừng vó, một mực hướng tới phương hướng Tiên La phái xuất phát. Dựa theo lời nói của Âu Dương Nạp Hải, bốn người quả thật đã tìm được một chỗ Truyền viễn môn, sau khi nộp phí tổn nhất định liền có thể thông qua truyền tống môn tiết kiệm một đoạn khoảng cách lớn.
- Tốt rồi, thương thế của ta đã khỏi hẳn, hiện tại cũng đến lúc chia tay rồi. Tiểu sư đệ, các ngươi đi Tiên La phái đi, ta cũng phải đi hoàn thành nhiệm vụ tông môn.
Ở trên ngọn núi, ngàn dặm xanh tươi. Khí Thánh Vương đứng ở giữa không trung nói với mấy người.
Khí Thánh Vương vốn cũng không phải là đi Tiên La phái, chẳng qua là vì bảo hộ đám người Lâm Hi, trên đường sẽ ít có nguy hiểm mới đồng hành cùng một chỗ. Mà bây giờ, đã đến lúc chia tay rồi.
- Vâng, Hầu sư huynh, đi thôi. Lúc trở về núi chúng ta gặp lại.
Ba người Lâm Hi, Âu Dương Nạp Hải, Bạch Nguyên đứng cùng một chỗ nói với Khí Thánh Vương.
- Ha ha, được, vậy trở về núi gặp lại đi.
Khí Thánh Vương cười cười, thân hình nhoáng một cái, nhún người nhảy lên, ở giữa không trung chợt gia tốc, bá một cái liền biến mất ở phía đông thiên không.
- Âu Dương sư huynh, Bạch Nguyên sư huynh, chúng ta cũng đi thôi.
Lâm Hi nói.
Khí Thánh Vương vừa đi, mấy người liền tĩnh lặng lại không ít. Bất quá cũng may khoảng cách với Tiên La phái đã không phải là rất xa.
Hành trình mấy ngày đem ba người đi không ngừng nghỉ, bốn ngày sau đó rốt cục thấy được một tòa sơn mạch hùng vĩ, sơn lĩnh liên miên như cự hổ nằm sấp, trường long chập thủ, phủ phục trên mặt đất.
Tòa sơn mạch này cao vút trong mây, hiểm ác dốc đứng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một ít hổ báo lang trùng qua lại trong đó, khiến cho người ta sợ hãi. Đối với người bình thường mà nói, ở đây tuyệt đối là chỗ hung hiểm.
Bất quá chính thức khiến cho Lâm Hi, Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên chú ý cũng không phải tòa sơn mạch này nguy hiểm, đồ sộ, mà là giữa không trung trên núi lơ lửng một tòa tiên sơn khôi hoành.
Chỉ thấy một đạo khung hình quang tráo cự đạo bao phủ ngọn tiên sơn kia, mà trên tiên sơn mây mù liễu nhiễu, cung điện lầu các như ẩn như hiện, một bộ phong cảnh như nhân gian tiên cảnh.
- Đó chính là Tiên La sơn hả?
- Xem ra Tiên La phái đã sớm khai sơn rồi.
Ba người nhìn qua xa xa nói.
Tông phái trong tiên đạo đại thế giới, từng cái đều lựa chọn đạo tràng đặc biệt. Như chung quanh Thần Tiêu tông chính là một mảnh đầm lầy tử vong, làm như vậy vì phòng ngừa người bình thường tiến vào, để tránh quấy rầy các đại tông phái tiên đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.