Chương trước
Chương sau
Phu xe ngựa này đang rít một nhúm thuốc lá rời, nhìn thấy Lâm Hi đưa bạc đến lập tức mặt mày hớn hở, để lộ ra một hàm răng khấp khểnh cái vàng cái đen:
- Hắc hắc, ai biết là xảy ra chuyện gì. Đều nói là bị sét đánh chết. Ly Long Sơn này cũng không biết xảy ra chuyện gì, thường xuyên có chớp giật, chợt lóe liền thấy một vệt lớn. Nhưng có sét đánh lại không thấy mưa. Các thôn làng ở chung quanh, cũng chưa từng nghe nói qua có một giọt mưa nào rơi xuống. Cũng không biết những vị làm quan này nghĩ như thế nào.
Lão phu xe đập đập tẩu hút thuốc, chỉ chỉ vào thi thể phía sau, nhếch miệng cười nói:
- Biết rõ nơi đó nguy hiểm, vẫn còn cứ nhằm hướng đó mà chạy tới. Lần này đã là chuyến chở hàng thứ tám của ta trong tháng này rồi...
- Sét đánh!...
Lâm Hi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ly Long Sơn xa xa mây khói lượn lờ, khí thế bức người mà như có điều suy nghĩ.
- Đa tạ.
Lâm Hi chắp tay rồi nhảy xuống xe ngựa, hắn vẫn theo đi về hướng tới đường cũ để quay về. Chờ đến khi vào cánh rừng thì mới vươn vai tung người lên, trực tiếp lẫn vào trong đám mây.
- Thế nào?
Đám người Khí Thánh Vương còn chờ ở nơi này, nhìn thấy Lâm Hi tức thì mở miệng hỏi han.
- Chỗ này nhất định là có vấn đề, có sét đánh mà không thấy mưa rơi xuống. Hừ, làm sao mà lại có sấm như vậy! nguồn TruyenFull.vn
Lâm Hi mỉm cười khẽ một tiếng, liền kể rõ một lần những điều họ hỏi.
- A, một tháng tám chuyến, cái tên Thập Bát hoàng tử này hẳn là ở bên trong đó đang truy tìm cái gì đây mà.
Mọi người nghe xong cũng nở nụ cười.
- Cũng không biết là vật gì vậy, tìm lâu như vậy cũng không tìm được. Theo đạo lý, với thực lực của Thái Bạch hoàng triều thì hẳn là dễ như trở bàn tay chứ. Coi như là dưới đất có khu vực cổ tích gì đó thì cũng có thể tìm được rồi.
Âu Dương Nạp Hải nói.
- Đó cũng là cảm giác của ta về địa phương kỳ quái. Vật này chỉ sợ là có liên quan đến vật gì đó hệ Lôi.
Lâm Hi nói, hắn liếc mắt nhìn biển mây phía dưới Ly Long Sơn, nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc.
Thiên Lôi đại pháp của hắn mặc dù còn chưa có đại thành, nhưng hỏa hầu cũng rất sâu. Nếu như nơi này có pháp khí, nguyên liệu gì đó hệ Lôi, vậy thì Thiên Lôi chân khí trong cơ thể hắn hẳn là đã có cảm ứng.
Tuy nhiên sự thật là, đến thời gian gần đây, hắn vẫn không hề cảm giác được bất cứ điều khác thường nào.
- Mọi người cẩn thận chút, ta cảm giác nơi này Nguyên Khí Thiên Địa có chút hỗn loạn, năng lượng cũng phi thường xao động.
Khí Thánh Vương đột nhiên nói.
Đối với năng lực của Khí Thánh Vương, mọi người sớm có nhận biết. Lúc này nghe hắn nói như vậy liền đều đề cao một phần cảnh giác.
- Là một con dã thú, phi thường cường đại.
Bạch Nguyên đột nhiên mở miệng nói.
Ba người đều là trong lòng chấn động, đồng thời nhìn hắn một cái.
Tuy nhiên Bạch Nguyên cũng là cúi đầu, mắt lộ ra vẻ suy tư sâu sắc. Hắn chỉ nói xong câu này liền cũng không nói thêm nữa
- Sư huynh Bạch Nguyên...
Lâm Hi nhìn hắn một cái thật sâu.
Mọi người vẫn còn đắn đo không chừng, điều này rốt cuộc là cái gì. Bạch Nguyên cũng rất khẳng định nói cho bọn họ, rằng đó là một con dã thú. Nhưng mà ngay cả Khí Thánh Vương vốn sở trường nhất về mỗi sự thay đổi của Nguyên Khí Thiên Địa lại cũng không hề phát hiện ra, còn hắn làm như thế nào để phát hiện được đây?
- Sư huynh Bạch Nguyên, trên người của huynh rốt cuộc có bí mật gì?
Trong lòng Lâm Hi âm thầm tự nhủ.
Bạch Nguyên cũng không phải loại người tự ngăn cách với kẻ khác ở ngoài ngàn dặm, nếu không như thế thì cũng đã không có chuyện mở miệng nói một câu nhắc nhở. Nhưng đôi khi, Lâm Hi cảm giác hắn so sánh Khí Thánh Vương thì vẫn còn khó lòng tiếp cận hơn.
- Đi thôi. Chúng ta đi xuống dò xét một phen. Rốt cuộc có vấn đề gì, điều tra một chuyến liền sẽ biết.
Lâm Hi mở miệng đề nghị.
Âm thanh chưa dứt thì thân hình hắn nhoáng lên, là người đầu tiên rời khỏi đám mây để lao xuống dãy núi xanh ngăn ngắt phía dưới.
Tốc độ của Lâm Hi nhanh vô cùng, hơn nữa Ngự lâm quân của Thái Bạch hoàng triều còn cách thật sự xa nên mặc dù là chú ý tới thì cũng chỉ như ánh chớp chợt lóe, rồi đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Có Lâm Hi dẫn đầu, những người khác cũng vội vàng rời khỏi đám mây bay xuống trên Ly Long Sơn.
Trên Ly Long Sơn này, những cây cổ thụ mọc dày đặc, dây leo quấn quít chằng chịt.
Mấy người còn chưa chạm mặt đất không thì đã có một cỗ khí tức hơi ẩm thấp của chốn thâm sơn bay vút lên tận mây xanh.
- Các vị sư huynh, chúng ta chia nhau xem xét một phen đi. Nhìn qua một lượt xem nơi này rốt cuộc có cái gì cổ quái.
Lâm Hi nói.
- Ừ, cũng được.
Khí Thánh Vương hơi suy tư rồi lập tức gật đầu. Cho nên những người khác tự nhiên cũng không có ý kiến.
Bốn người chia ra tứ phía, giao hẹn thời gian quay lại gặp nhau rồi liền nhằm theo bốn phương hướng mà bay đi.
Dãy núi Ly Long Sơn này xác thật rộng lớn, những ngọn núi tiếp nối ngọn núi, cổ thụ liên miên không ngừng, khắp nơi là vách đá ghập ghềnh cao chất ngất, thác nước bắn tung tóe như những sợi tơ bông.
- Đáng tiếc, nếu như Tạp Mễ Lạp ở chỗ này thì tốt.
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.
Dãy núi này chạy dài đến gần ngàn dặm. Thực lực của Lâm Hi mặc dù cao, nhưng cảnh giới có hạn nên vẫn không có năng lực để có thể thi triển Sưu La Thiên Địa Đại Pháp (vơ vét thiên địa đại pháp) như vậy.
Nếu như có Tạp Mễ Lạp ở chỗ này, nó sẽ phân ra mấy trăm phân thân để nhất loạt có thể điều tra hoàn toàn từng ngóc ngách. Có điều, Lâm Hi cũng là thấy nó và Địa Ngục Ma Long có thực lực vẫn còn quá thấp, cho nên đặc biệt lưu bọn chúng ở lại trên núi tu luyện, để tích góp thực lực được nhiều hơn.
Hơn nữa, Tiên La Phái dù sao không phải Thần Tiêu Tông. Dự lễ đại điển loại Đệ tử chân truyền mà mang hai con ma sủng đi tới, khẳng định sẽ không lừa được các bậc trưởng lão Tiên La Sơn phái, e rằng sẽ bị coi là có ý hiềm khích bất kính. Cho nên hắn cũng không mang bọn chúng đi theo.
- Có lẽ trước lục soát một lượt, cái tên Thập Bát hoàng tử này phái nhiều người như vậy, lục soát từng góc núi hẻm rừng thì nhất định là có cái gì cổ quái.
Lâm Hi trấn tĩnh tinh thần, lập tức đi về hướng phía nam.
Ly Long Sơn mặc dù rừng núi cực kỳ rộng lớn, nhưng mà do tốc độ bốn người đều là cực nhanh nên chỉ chốc lát liền đã lục soát một lần cả vùng núi non.
Chỉ chốc lát sau, bốn người vẫn quay về gặp nhau tại chỗ lúc đầu.
- Âu Dương sư huynh, ngươi tìm thế nào? Phát hiện được cái gì sao?
Lâm Hi hỏi.
- Không có.
Âu Dương Nạp Hải lắc đầu.
- Ta cũng không có tìm được vật gì cả.
Bạch Nguyên cũng lắc đầu quầy quậy theo.
- Ta thì lại phát hiện một mỏ quặng vàng, nhưng Thái Bạch hoàng triều giàu có và phồn hoa, hẳn là sẽ không thiếu loại đồ này. Càng không thể chỉ vì chút nhỏ mọn ấy liền dám đánh dám giết đệ tử Thần Tiêu Tông chúng ta.
Khí Thánh Vương lắc đầu nói, trong mắt lòe ra ánh sáng đầy vẻ nghĩ ngợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.