Chương trước
Chương sau
Phó chưởng môn mặc dù đã cứu lão ta một đôi lần, nhưng đó chỉ là xuất phát từ lợi ích tông phái. Phó chưởng môn quả là điển hình của người vì giải quyết việc chung.
- Hắc hắc, trên đời cũng phải có đôi ba điều không được như ý, luôn không có khả năng thập toàn thập mỹ. Mặc dù cái lão gia hỏa Lý Trọng Đạo này không chết được. Nhưng mà nguyên khí Hộ Pháp Điện đã tổn thương nặng nề, thanh thế xuống dốc không phanh cũng là chuyện khẳng định. Sư phụ, hay lắm.
Trong lòng Lâm Hi hoan hỷ.
Có thể kinh động đến Phó chưởng môn phải tới ngăn trở, một kiếm kia của Hình Tuấn Thần hiển nhiên đã khủng bố đến trình độ nhất định. Lâm Hi mặc dù không tới cảnh giới này, nhưng điểm ấy thì hắn vẫn nhìn ra được.
- Tất cả mọi người các ngươi nghe rõ cho ta, giữa các đồng môn cấm chỉ chém giết. Đặc biệt đệ tử Chấp Pháp và Hộ Pháp!
Âm thanh của phó chưởng môn Thần Tiêu Tông không cao không thấp, vang lên trong tai mọi người, đôi mắt sắc bén giống như chớp giật đảo qua không trung đang ẩn chứa một cơn tức giận thấp thoáng:
- Giữa các đồng môn, lẽ ra phải giúp đỡ cho nhau, nay lại chém giết lẫn nhau thì còn ra thể thống gì. Đều giải tán đi cho ta!
Âm thanh của Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông, tuy âm thanh và sắc mặt đều không hề thấy có vẻ gì nghiêm nghị, nhưng đều đạt tới loại tự sinh ra uy nghi, cùng với khí thế không cần tỏ ra mạnh mẽ mà vẫn lại oai phong đã làm cho tất cả những ai nghe được đều phải câm như hến.
- Vâng! Vâng! Vâng! Vâng! Vâng! Vâng!
Mọi người đáp lại vang trời.
Hộ Pháp trưởng lão quyền uy mặc dù cũng lớn, nhưng trước mặt Phó chưởng môn tông phái thì lại còn kém rất xa. Vào lúc này, dẫu là đệ tử cố chấp bướng bỉnh đến đâu thì cũng phải kiềm chế tâm thần, ngừng công kích, bỏ đi ý nghĩ lại tái phát gây rối.
- Tiểu sư đệ, chuyện này chỉ sợ không có cách nào khác để mà tiếp tục đánh nữa.
Âm thanh của Hải Thánh Vương chậm rãi nhỏ như muỗi kêu vang lên bên tai Lâm Hi.
Cho dù trong lòng muốn hành động thì Phó chưởng môn đã nói ra những lời này, coi như là đám người Lâm Hi bọn họ cũng không cách nào mà không từ bỏ được.
- A, không quan hệ. Lúc trước chính là đệ muốn hiệu quả này.
Lâm Hi lạnh nhạt cười một tiếng, đồng dạng dùng Truyền âm nhập mật để trả lời.
Mục đích lần này, vốn lúc đầu chính là để tạo thế giúp cho Chấp Pháp Điện quật khởi, Sư phụ Hình Tuấn Thần tái xuất hiện, đồng thời chèn ép Hộ Pháp Điện. Hiện nay mục đích đã đạt tới.
Về phần bên phía Hộ Pháp Điện, dù sao cũng là đồng môn, cho dù có trói bọn họ lại rồi dẫn đến Chấp Pháp Điện thì cũng không có khả năng giết chết bọn họ. Mục đích của Lâm Hi là ở chỗ đoàn kết đệ tử của môn phái để đối phó ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A, mà không phải tự giết lẫn nhau, gây ra nội loạn để cho người ta chế giễu.
- Ha hả, xem ra ta đã quá lo lắng.
Hải Thánh Vương cũng nở nụ cười.
- Lý Trọng Đạo, ngươi lại đây cho ta.
Âm thanh của Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông vang lên ở trên không trung.
- Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!!
Sau một lát, hào quang lóe lên, Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông mang theo Hộ Pháp trưởng lão biến mất tăm tích.
Lâm Hi ở cách khá xa nên cũng không thấy rõ Lý Trọng Đạo bị thương thế nào. Nhưng mà với tư thế mạnh mẽ ngang ngạnh bình thường của lão, còn dáng vẻ vào lúc này lại không nói một lời thì hiển nhiên lão đã bị tổn thất nặng.
- Hừ, Lý Trọng Đạo, ngươi cũng có hôm nay. Thế thời thay phiên luân chuyển, để sau này xem ngươi vẫn còn kiêu ngạo được như thế nào?!...
Lâm Hi khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt xẹt qua một tia sáng như tuyết.
Trước đây không lâu, Lý Trọng Đạo đã điều khiển con Tây Phương Canh Kim Chi Long thiếu chút nữa giết chết hắn. Vốn chính là lão ỷ vào thực lực cao siêu, ngay cả Chấp Pháp trưởng lão đều không phải là đối thủ của lão. Tuy nhiên, thời thế đã biến hóa. Chỉ có điều là trong khoảng thời gian rất ngắn, một khối Thần Thiết Mộc của Lâm Hi đã thúc đẩy thực lực của sư phụ Hình Tuấn Thần tăng vọt lên, ngược lại chỉ một phen liền đã cao hơn Lý Trọng Đạo. Với đúng một kiếm liền làm Lý Trọng Đạo bị thương nặng!
- Dưới gốc đại thụ ắt được hưởng bóng mát. Sư phụ, người là cây lớn, ngay cả đệ tử cũng thấy mát mẻ a...
Lâm Hi mỉm cười.
- Đi!
Xa xa, Ngũ Thánh Hộ Pháp vung tay lên, mặt mày tái nhợt mà điện xạ (thuấn di) về hướng tới Hộ Pháp Phong. Cùng trong lúc đó, các đệ tử Hộ Pháp Điện khác cũng là sĩ khí rã rời, cúi đầu, bay lên không đi.
Bị nhiều ánh mắt giết người soi vào như vậy, sự mất mát trong lòng của những đệ tử Hộ Pháp Điện này có thể nghĩ. Bình thường đã quen đắc ý, ở trong tông phái, cơ bản là đi đứng ngang tàng, tới chỗ nào thì các đệ tử cũng đều sợ hãi ba phần.
Đệ tử Hộ Pháp Điện vốn là ngay cả nói chuyện đều cao giọng tăng thêm vài phần, rất nhiều người chính là nhìn tới phần vinh quang này mà mới gia nhập vào Hộ Pháp Điện.
Cũng không ai ngờ, thì ra là ở trong tông phái Hộ Pháp Điện lại không được ưa chuộng đến mức đó.
- Đáng chết, sớm biết rằng như vậy, ta liền không gia nhập Hộ Pháp Điện.
- Giờ mà quay về thì ngay cả đồng môn trước kia đều xem thường ta.
- Không phải mọi người đều nói Chấp Pháp trưởng lão không có gì lợi hại, không phải đối thủ của Hộ Pháp trưởng lão sao? Như thế nào mà một kiếm liền bại. Lại còn lớn tiếng như vậy!
... Một số đệ tử vừa mới gia nhập Hộ Pháp Điện không lâu, trong lòng khỏi phải nói còn uể oải tới đâu. Vốn là hướng về phía uy phong của Hộ Pháp Điện mà đi, không nghĩ tới, trong nháy mắt lại chính là tình huống như thế.
- Đừng cản, cứ để bọn họ đi thôi.
Lâm Hi khoát tay, thản nhiên nói, ngăn cản đề nghị của một vài người.
- Đệ tử Hộ Pháp Điện có rất nhiều người đều chưa thể nói tới có dư thừa trung thành, lập trường cũng không kiên định. Hy vọng sự việc lần này đối với bọn họ sẽ có ảnh hưởng...
Lâm Hi nhìn những đệ tử Hộ Pháp Điện đang rời đi mà âm thầm nói.
- Hừ!
Một tiếng tiếng hừ lạnh vang lên. Một cơn gió khẽ rung động, Không Thánh Vương lập tức biến mất bặt vô âm tín.
Đại cục đã định, Chấp Pháp Điện quật khởi đã thành kết cục đã định, đúng là loại thời gian đắc ý, uy phong. Không Thánh Vương cũng không muốn tự mình bẽ mặt nên cũng không để lại một câu nào, lắc người mà bỏ chạy.
- Hừ, Không Thánh Vương, những lời mà ta đã nói thì nhất định sẽ làm được. Ta sẽ lại tự mình tìm đến ngươi. Hãy quí trọng vinh hiển trong nửa năm cuối cùng của ngươi đi...
Lâm Hi nhìn theo phương hướng Không Thánh Vương biến mất, trong mắt xẹt qua một đạo hào quang sắc bén. xem tại TruyenFull.vn
- Tiểu sư đệ, ta cũng đi. Không Thánh Vương hẳn là đã trở lại Không Thánh Phong. Có Chấp Pháp trưởng lão ở đây, hẳn là hắn không làm gì được ngươi. Nhưng mà lần này người đã khơi dậy ý đồ giết người của hắn, sau này cần cẩn thận nhiều hơn.
Hải Thánh Vương lúc này xoay người lại, hai tay chắp sau lưng, nhìn Lâm Hi mà dặn dò.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch như muốn cười, ánh mắt trước sau vẫn là thản nhiên như vậy, phảng phất như một vùng biển khơi vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.