Chương trước
Chương sau
Đại trưởng lão phái người đem băng quan của Lâm Như Vân đưa đến một sơn động ở phụ cận, hơn nữa phía người canh gác. Tất cả đệ tử Ngũ Lôi phái cũng bình yên vô sự, chỉ có điều sĩ khí sẽ có chút đả kích.
- Đại trưởng lão, ngươi dựa theo ta nói, đem tông phái dời đi đến một địa phương khác. Mặt khác danh tự tạm thời không dùng lại tên Ngũ Lôi phái, tình huống hiện tại đã không thể tiếp tục bại lộ.
Trong mật thất, Lâm Hi nói.
- Ân. Chuyện lần này xác thực đối với trong tông có không ít đả kích. Rất nhiều người đều kinh hoàng không thôi, bọn hắn còn chưa từng gặp qua năng lực của tiên đạo tu sĩ.
Đại trưởng lão nói, sắc mặt của hắn hồng nhuận phơn phớt, tinh khí thần tràn trề, bề ngoài khôi phục lại bộ dáng hơn 40 tuổi.
Đây đều là kết quả không ngừng dùng tiên đạo đan dược an dưỡng, bất quá bất kể biến hóa như thế nào, đôi mắt tang thương trải qua thế sự cùng trí tuệ kia làm thế nào cũng không cải biến được. Liếc mắt nhìn, như trước vẫn có thể cảm thấy được một cỗ vị đạo già nua.
- Chuyện lần này coi như là một bài học. Có nhiều thứ cần phải cải biến. Đại trưởng lão, trong khoảng thời gian này ta sẽ nghĩ biện pháp đem các ngươi đưa vào Thần Tiêu tông. Các ngươi ở bên ngoài, thủy chung là cá trên thớt.
Lâm Hi nói.
- A! Thật vậy chăng?
Đại trưởng lão chấn động, thần sắc khó nén được kích động. Gia nhập vào tiên đạo nhất mạch vẫn là tâm nguyện của hắn.
- Đúng vậy, ta sẽ nghĩ biện pháp đem các ngươi đưa vào trong Thần Tiêu tông.
Lâm Hi nhìn qua Đại trưởng lão cười cười.
Quy củ của Thần Tiêu tông, chỉ có đệ tử hạch tâm cấp bậc Thánh tử mới có tư cách nhận người từ bên ngoài mà không cần thông qua khảo hạch. Lâm Hi tuy chưa phải là Thánh tử, nhưng mà nhân mạch của hắn vẫn đang còn ở đó, muốn đem một ít đệ tử hạch tâm có thiên phú kinh người của Ngũ Lôi phái mang về Thần Tiêu tông là hoàn toàn không có vấn đề.
Đến lúc đó, chỉ cần đem những người này lấy danh nghĩa của Thánh tử, Hư Tiên khác là được. Nhưng trên thực tế, vẫn là theo hắn.
- Thời gian không còn sớm, các ngươi lập tức hành động đi.
Lâm Hi nói.
- Ừm.
Đại trưởng lão nhẹ gật đầu.
Theo chỗ đó của Đại trưởng lão đi ra, Lâm Hi thẳng đến ngoài thành. Ở đó có một tòa sơn phong sừng sững, cỏ cây san sát, một cái thác nước dài hơn trăm xích buông xuống dưới. Liền ở trong sơn động phía sau thác nước, Lâm Hi liền gặp được chiếc băng quan kia, còn có Lâm Như Vân đang ở trong đó.
Trong động quật có chút ẩm ướt, Lâm Như Vân nằm ở trong băng quan không hề nhúc nhích, bộ dáng thoạt nhìn giống như đúc khi Lâm Hi rời đi, không có bất kỳ biến hóa nào.
- Cô cô.
Lâm Hi nhìn qua Lâm Như Vân trông rất sống động trong băng quan, trong mắt xẹt qua một tia thần sắc thương cảm:
- Chỉ sợ lại phải để cho người chờ một thời gian nữa rồi...
Lâm Hi đứng ở bên cạnh băng quan không nhúc nhích chút nào, nhìn vào Lâm Như Vân thật sâu, tựa hồ muốn đem dung nhân của vị thân nhân này in sâu trong đầu. Sau đó hắn liền xuất thủ.
- Phong, Ấn, Đại, Pháp!
Lâm Hi tay kết pháp quyết, đan điền chấn động. Một tấm phù lục hiện lên, băng quan, cộng thêm Lâm Như Vân trong đó hết thảy bị phong ấn, hóa thành một viên thủy tinh phong ấn lớn chừng quả đấm, bị Lâm Hi đưa vào trong Thứ nguyên tiểu tiên đại.
Ông!
Thân hình nhoáng một cái, Lâm Hi mang theo Tạp Mễ Lạp đi ra khỏi sơn động, cũng đã đi ra Ngũ Lôi sơn.
Từ Ngũ Lôi sơn phản hồi Thần Tiêu tông, tốc độ của Lâm Hi tuy chậm không ít, không thể so được với tốc độ của thập trọng Thánh vương Âu Dương Nạp Hải, bất quá một thân vô sự nhẹ nhàng, tâm tình nhẹ nhõm, phi hành cũng không thấy là chậm.
- Trở về Thần Tiêu tông được hối đoái một môn phi độn tuyệt học cao đẳng rồi.
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
Lâm Hi hiện tại hoàn toàn là nương theo tiên khí khổng lồ mà phi hành. Mà trong tiên đạo tông phái, thật ra có một ít tuyệt học đặc biệt bay lượn trên trời đấy.
Những tuyệt học này có lực công kích là không, nhưng mà giá cả hối đoái cũng không thấp.
Có một ít chỉ cần là giá cả hối đoái đã cao hơn tuyệt học cấp truyền kỳ nhiều lắm.
Nhưng mà có một chút lúng túng là, mặc dù trên người Lâm Hi có tài liệu tiên đạo và pháp khí có giá trị hơn một tỷ, nhưng là đồ vật có giá trị hơn một tỷ cùng với hơn một tỷ điểm cống hiến là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Lâm Hi có thể mang những vật có giá trị cực lớn này hối đoái thành ngoại tệ mạnh ‘Tiên La đan’ ở Tiên đạo đại thế giới, nhưng mà loại ngoại tệ mạnh này lại không có cách nào hối đoái vật phẩm ở tong Thần Tiêu tông, kể cả tiên đạo tuyệt học.
Ở trong tiên đạo đại thế giới, chỉ có tiên đạo điểm cống hiến mới là ngoại tệ mạnh tốt nhất.
- Đã rất lâu chưa tiếp nhận nhiệm vụ tông phái rồi. Có lẽ cũng nên đi làm chút ít nhiệm vụ, kiếm thêm chút ít điểm cống hiến.
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
Làm nhiệm vụ tông phái kiếm điểm cống hiến rất chậm, như khẩu vị hiện tại của Lâm Hi được nuôi tốt rồi, phần thưởng của nhiệm vụ tông phái bình thường căn bản không để vào mắt.
Bất quá thiết luật của tông phái vẫn ở chỗ này, nếu muốn hối đoái vật phẩm ở Phúc Đức điện thì phải theo như quy củ của tông phái kiếm điểm cống hiến, chỉ cần Lâm Hi còn muốn hối đoái vật phẩm của Thần Tiêu tông. Đan dược ở tiên đạo đại thế giới cũng không phải là vạn năng.
Hô!
Tiếng gió mênh mông cuồn cuộn, mười mấy ngày kế tiếp, khoảng cách với Thần Tiêu tông đã rất xa. Cùng với lúc đi thì không giống nhau, vì để tránh người khác nắm được hành tung, Lâm Hi cũng không phản hồi Thần Tiêu sơn theo đường thẳng mà là đi hình chữ ‘S’.
- Đợi một chút.
Lâm Hi ở trong hư không đột nhiên dừng lại.
- Chủ nhân, làm sao thế?
Tạp Mễ Lạp nhìn Lâm Hi, trên gương mặt tuyết trắng hiện lên một tia ửng đỏ.
- Địa phương này, hình như là Hàn Sương vương triều...
Lâm Hi xoay người, nhìn qua dãy núi phập phồng rồi nói. 
Khí hậu nơi này cực kỳ ướt lạnh, các loại cây cối cũng phần lớn là Châm Diệp thụ mộc chịu được rét, bởi vì nơi đây hơi nước sung túc cho nên cây cối cũng rất cao lớn.
- Hàn Sương vương triều? Chủ nhân, ngươi trước kia đã tới nơi này?
Con mắt Tạp Mễ Lạp chớp một hồi, khẽ cười nói.
- Không phải.
Lâm Hi lắc đầu, trong con mắt toát ra một tia thần sắc kỳ dị:
- Chỗ này trước kia ta chưa từng tới, bất quá ta biết, ta có một ‘Bằng hữu’ chính là từ nơi này đi ra.
Trong đầu Lâm Hi hiện ra khuôn mặt của Long Băng Nhan, khóe miệng hiển hiện một nụ cười lạnh lùng:
- Đến mà không trả lễ thì không hay, Long Băng Nhan đã động vào Ngũ Lôi sơn của ta, ta cũng sẽ trả cho nàng một món lễ vật. Tạp Mễ Lạp, tìm ra Long thế gia, ta muốn lại để cho Long thế gia hoàn toàn hủy diệt.
- Long thế gia!
Thân hình Tạp Mễ Lạp chấn động, rốt cuộc minh bạch cái ‘Bằng hữu’ kia trong miệng Lâm Hi rốt cuộc là người nào rồi.
- Thì ra là thế, chủ nhân yên tâm, ta đây sẽ tìm ra vị trí của Long thế gia.
Mỹ mâu của Tạp Mễ Lạp nhắm lại, trong mắt lóe lên một đạo quang mang oán hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.