Nếu như Tạp Mễ Lạp nói đúng, song phương rất có thể sẽ chạm mặt nhau.
- Làm sao có thể? Ta cũng không cảm giác được đệ tử Đâu Suất Cung ở chung quanh đây nha.
Âu Dương Nạp Hải hơi suy tư, nghi ngờ nói.
Một đoàn người lập tức dừng lại trong hư không.
- Không phải.
Tạp Mễ Lạp lắc đầu, nhìn qua một hướng khác, chỗ đó có dãy núi vô biên vô hạn.
- Bọn chúng không ở đây. Ta cảm giác được là khí tức của bọn chúng đi qua đây lưu hương vị trong không khí, rất nhạt. Bản thể đã rời đi rồi.
Trong hư không hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người nhìn sang Lâm Hi, lại nhìn qua Tạp Mễ Lạp, trong mắt hiện ra hào quang kỳ dị. Ngay cả Âu Dương Nạp Hải cũng như thế.
Tu sĩ tiên đạo có cảm giác cường đại, có thể cảm giác phạm vi chung quanh cực lớn. Nhưng giống như Tạp Mễ Lạp thì không được, người ta đi qua nơi nào từ lâu rồi vẫn cảm nhận được. Tu sĩ tiên đạo không thể nào làm được như thế.
Đây cũng không phải phạm trù pháp thuật.
Đặc biệt là từ thần thái của Tạp Mễ Lạp chỉ phương hướng, chỉ sợ còn vượt xa phạm vi cảm giác của tu sĩ, tới mức độ nào đó Lâm Hi có có được Hấp Huyết Nữ Vương còn vượt xa cường giả Thánh Vương không ít.
Trong lòng mọi người cảm giác hâm mộ thật nhiều.
- Tiểu sư đệ, ngươi đúng là thu được ma sủng không tệ nha.
Âu Dương Nạp Hải nhìn qua Lâm Hi thật sâu.
Khứu giác nhạy cảm là bản năng của rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-toa/1434774/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.