Chương trước
Chương sau
Ông!
Sau một khắc, Lâm Hi xuyên thấu qua lực lượng Thái Cổ Chân Long, cảm thấy một cổ khí tức âm lãnh.
- Đây là...
Lâm Hi trong nội tâm run rẩy thoáng một phát.
"Địch ý" là một thứ rất mờ nhạt, thoát qua trên người của Lâm Hi, cơ hồ nhanh tới mức khiến người ta khó phát giác.
"Thái Cổ Chân Long" cảm giác các loại địch ý và nguy hiểm tiềm ẩn có được khứu giác rất nhạy cảm.
"Đệ ngũ Thần phi" đưa tặng "Thỉnh Tiên Đan" đã động tay động chân trong đó, chính là bị Thái Cổ Chân Long cảm giác được. Mà bây giờ Lâm Hi lần nữa cảm giác được loại địch ý này.
- Như thế nào?
Giọng nói của Âu Dương Nạp Hải vang lên trong tai.
Lâm Hi mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn qua Âu Dương Nạp Hải với ánh mắt kỳ quái Lâm Hi có khả năng còn không có phát hiện, nhưng Âu Dương Nạp Hải thân là thập trọng Thánh Vương cho nên cảm thấy Lâm Hi có chút không đúng. Trên thực tế dọc theo con đường này hắn cảm thấy Lâm Hi có chút không đúng.
Nhưng mà hiện tại chỉ cảm giác có chút đặc biệt mà thôi.
- Không có gì.
Lâm Hi lắc đầu phủ nhận.
"Địch ý" kia trôi qua giống như thiểm điện, hiện ra nhanh, biến mất rất nhanh, cơ hồ giống như ảo giác. Loại cảm giác này không có chứng cứ gì nhưng rất rõ ràng.
Lâm Hi lần nữa ngẩng đầu nhìn bầu trời và trầm tư.
Hắn có thể khẳng định loại "Địch ý " trôi qua nhàn nhạt này xác thực tồn tại, hơn nữa còn là sâu trên trời cao. Dùng năng lực của Thái Cổ Chân Long hẳn là không tính sai.
Nhưng mà địch ý này rốt cuộc là gì? Là người, là vật, là yêu? Hoặc là báo hiệu lần này mình đi Ngũ Lôi Sơn có nguy hiểm thật lớn?
Lâm Hi cơ hồ có thể khẳng định loại "Địch ý" này không phải tới từ Long Băng Nhan.
Đầu tiên Long Băng Nhan dựa theo lời của Âu Dương Nạp Hải đã tiến vào tiểu thế giới tu luyện rồi.
Tiếp theo Long Băng Nhan cũng không có loại năng lực này.
Nếu như không phải Long Băng Nhan thì có thể là ai? Trừ Long Băng Nhan ra thì hắn còn chưa có chọc cường địch nào khác cả. Hơn nữa Lâm Hi nhìn qua "Âu Dương Nạp Hải" trong gang tấc. Âu Dương Nạp Hải là đệ thập trọng Thánh Vương, cảnh giới là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Nhưng cho dù là hắn cũng không có ý thức được nguy hiểm. Nhưng cũng chỉ có hắn mới có thể phát ra loại nguy hiểm này.
Trong lúc nhất thời Lâm Hi cũng hoang mang, có lẽ là do ảo giác của hắn mà thôi.
Lâm Hi lúc này lâm vào nghi hoặc.
- Tiểu sư đệ, ăn ít đồ đi. Ăn xong chúng ta lập tức đi tiếp.
Một tên đệ tử Hư tiên Thần Tiêu Tông ở bên cạnh đống lửa nướng mấy con thỏ, chồn, hương thơm bốc lên bốn phía.
Lâm Hi kinh ngạc, lúc này hắn phát hiện mình nhập định thì một Hư tiên không biết lúc nào đã bắt lấy con thú nhỏ làm bữa tối rồi.
Đoạn đường này đã đi hơn mười ngày.
Người trong tiên đạo trên người đều có Tích Cốc đan, nhưng mà dùng thời gian dài sẽ có hại cho thân thể.
- Cũng tốt.
Lâm Hi thả lỏng trong lòng, tiếp nhận con thỏ rừng và kéo một cái chân xuống, ăn hết.
Ước chừng nửa chung trà sau đống lửa dập tắt, chỉ lưu lại một đoàn người bổ sung đủ tiên khí, lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh lần nữa ra đi hướng về Ngũ Lôi Sơn.
Tro tàn lượn lờ, lúc bọn người Lâm Hi ăn đồ nướng thì sâu trong thời không có "Ám Long" khoanh chân ngồi đó, trong mắt hiện ra hào quang âm lãnh.
Trong lúc này bàn tay "Ám Long" nâng lên lại hạ xuống mấy lần, hiển nhiên đã buông tha.
- Xem như cho hắn sống nhiều thêm một chút thời gian đi.
Trong mắt Ám Long hiện ra thần sắc suy nghĩ, cánh tay bỏ xuống.
Nếu như muốn ra tay thì vừa rồi không thể nghi ngờ là một trong những cơ hội tốt nhất.
Nhưng mà Ám Long đã bỏ qua ý niệm này trong đầu.
Muốn giết "Lâm Hi" cũng không phải vấn đề, mấu chốt là phải xử lý thật đẹp!
Hiện tại ra tay muốn giết "Lâm Hi" nhất định phải giết những đệ tử Thần Tiêu Tông còn lại.
Nếu là đệ tử bình thường còn không sao, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thập trọng Thánh Vương Âu Dương Nạp Hải ở đây.
Như vậy mặc dù Lâm Hi chết các trưởng lão cũng sẽ điều tra nguyên nhân tử vong của thập trọng Thánh Vương Âu Dương Nạp Hải. Đây chính là một đạo sóng lớn, đối với Ám Long mà nói hắn không hạ thủ được.
Nếu đã làm phải làm thật đẹp. Mà không phải giải quyết một vấn đề thì có vấn đề khác xảy ra. Một lớp không bình, một lớp lại lên, tiếp tục như vậy sẽ vĩnh viễn không được an bình.
- Cho ngươi chết ở Ngũ Lôi Sơn đi.
Trong mắt Ám Long có quang mang hiện ra, mặc dù trong bóng tối cũng rất chói mắt, giống như một ngôi sao trong đêm.
Cao thủ Đâu Suất Cung đang trên đường đi tới Ngũ Lôi Sơn, chỉ cần tới gần Ngũ Lôi Sơn sẽ không còn vấn đề. 
Đến lúc đó có chuyện gì cứ đổ lên người Đâu Suất Cung là được.
Cho dù là giết Lâm Hi hay giết bọn người Âu Dương Nạp Hải, cũng có thể đổ lên người của Đâu Suất Cung, tất cả đều có thể nói thông.
- Ở đây cách Ngũ Lôi Sơn cũng không tính là quá xa, bằng hữu Đâu Suất Cung quá chậm rồi. Cũng là lúc nên làm thay bọn họ chút chuyện.
Trong mắt Ám Long hiện ra thần sắc nguy hiểm, sau đó cười âm hiểm, từ trong lòng móc ra một quả pháp phù, sau đó ném nó ra ngoài.
Tiếng gió rung động, Ám Long biến mất vô tung vô ảnh trong hư không.
...
Cách bọn người Lâm Hi cực xa, một đám tu sĩ mặc vũ quan đạo y tiên khí lượn lờ đang đi trong bóng tối. Tốc độ của bọn họ không nhanh nhưng cũng không phải là chậm. Trên ngự của bọn họ một trái một phải có một chữ Đâu và Suất.
- Sư huynh, ngươi nói chúng ta làm vậy có phải quá huy động nhân lực không?
Một tên thánh tử Đâu Suất Cung nói.
- Huy động nhân lực? Nếu xem chúng ta hưng sư động chúng đi tới đây, vậy Tứ đại đế tử Thái Nguyên Cung ở Phong bạo chi môn tính toán là cái gì? Tiểu tử kia quá trơn trượt, chỉ cần có thể bắt được đừng nói là giết gà dùng đao mổ trâu, cho dù dùng dao chém chó cũng không phải là vấn đề.
Tên tu sĩ Đâu Suất Cung cầm đầu nói.
Người này mặt chữ quốc, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt như bôi mỡ, ánh mắt của hắn sắc bén, mí mắt đóng mở có điện quang bắn ra bốn phía.
Nhưng mà làm cho người ta kinh sợ chính thức là đạo bào hắn mặc trên người.
Đây là thập trọng Thánh Vương.
- Sư huynh giáo huấn phải.
Vừa nghe thập trọng Thánh Vương nhắc tới chuyện ở "Phong bạo chi môn" thì tên Thánh tử Đâu Suất Cung không nói gì nữa.
Phong bạo chi môn là tuyệt đối là chuyện vô cùng nhục nhã, nhiều người như vậy đi bắt một tên đệ tử Thần Tiêu Tông kết quả bị hắn lợi dụng yêu tộc trong vị diện cắn ngược lại, có thể nói là mất mặt quá trời.
Hiện tại trong ba phái nghiêm cấm đàm luận chuyện này.
Khá tốt lúc ấy trừ người ba phái thì cũng chỉ còn lại yêu tộc và đệ tử Thần Tiêu Tông bên ngoài, cũng không có người nào khác. Chỉ cần ba phái phong tỏa tin tức thì phái khác không có khả năng biết rõ.
Về phần Lâm Hi thì nói không tính. Chỉ cần ba phái không thừa nhận thì ai tin hắn nói là thật?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.