Chương trước
Chương sau
Tông phái là như vậy, cho phép người khác có định tính như thế là bảo đảm "Thập Thánh Vương" phải xứng với cái danh xưng đó mới có thể phục chúng. Trong Tiên Đạo Đại Thế Giới mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn thì đây càng hợp tình hợp lý.
Ngụ ý của Lâm Hi chính là khởi xướng khiêu chiến "Không Thánh Vương", muốn kéo "Không Thánh Vương" ra khỏi bảo tọa "Thập Thánh Vương"!
Đây cũng là nguyên nhân mọi người cả kinh.
- Lâm Hi, ngươi quá tự đại. Ngươi có biết hay không, chỉ bằng lời này của ngươi Không sư huynh có thể giết ngươi!
Long Băng Nhan lạnh lùng nói.
- Hừ! Long Băng Nhan, chuyện giữa chúng ta còn chưa kết thúc đâu. Chuyện của Tào thị huynh đệ là do ngươi bày ra, chuyện trên Tài Quyết Phong cũng là ngươi bày ra, hiện tại là chuyện này cũng do ngươi tỉ mỉ bày ra. Long Băng Nhan, ngươi trốn được một lần chứ không trốn được lần hai, vận khí không lúc nào cũng đứng bên cạnh ngươi đâu.
Lâm Hi chỉ rõ ân oán của mình với Long Băng Nhan.
Trong đầu Long Băng Nhan nghĩ đến cái gì đó, hừ lạnh một tiếng, thần sắc tái nhợt, không nói gì thêm.
Mộ Dung Viễn cùng Công Tôn Lượng cũng không lên tiếng, bọn họ biết rõ chuyện trong "Tử Quang Hải".
Hư không hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Hi cách đoàn người này không phải rất xa. Nhưng mà khoảng cách ngắn ngủi này chính là cái hào rộng cách ly song phương với nhau.
Không Thánh Vương lần đầu tiên có thể đắc thủ là vì Lâm Hi không có phòng bị. Hơn nữa có cấm chế Không Thánh Phong ngăn cách khí tức bên ngoài. Cấp bậc "Thập Thánh Vương" thì hộ pháp đại trận có chứa hiệu quả ngăn dò xét. Trừ phi là trưởng lão trong tông cố tình tra xét bên trong, nếu không cũng khó phát hiện ra cái gì.
Nhưng mà hiện tại Lâm Hi miệng phun máu tươi từ trong Không Thánh Phong bay ra ngoài. Nếu các trưởng lão không chú ý tới chính là quái sự.
Tuy "Không Thánh Vương" là Thập Thánh Vương, là đệ tử trọng yếu của tông phái, thân phận địa vị đều phi thường tôn quý. Nhưng mà ở trong nội môn đánh chết đệ tử nội môn tuyệt đối không cho phép.
Đát!
"Không Thánh Vương" đạp mạnh xuống đất, tiến lên trước một bước. Trong lòng bàn chân có mấy khối đá trượt ra.
- Lâm Hi, ngươi thực cảm thấy ra khỏi Không Thánh Phong là an toàn rồi sao?
Thần sắc Không Thánh Vương lạnh lẽo, trên mặt không nhìn ra biểu lộ gì cả, nhưng mà ý uy hiếp lộ ra mười phần. Hắn không có cảm xúc nhìn qua Lâm Hi, trong ánh mắt ẩn ẩn hiện ra hào quang nguy hiểm.
- Hừ! Ngươi có thể thử một lần.
Lâm Hi cười lạnh nói, ngữ khí không chút nhượng bộ nào cả.
"Không Thánh Vương" hơi híp mắt lại, khí tức nguy hiểm đậm đặc hơn vài phần.
Răng rắc!
Tiếng nổ nhỏ vang lên.
Nắm đấm của "Không Thánh Vương" xiết chặt lại.
Nghe âm thanh giòn tan này Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng lập tức an tĩnh lại. Trong hư không hiện ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Lâm Hi chỉ cười lạnh, không chút sứt mẻ. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Không Thánh Vương, nhìn qua sâu trong đồng tử của hắn và ý khiêu khích hàm xúc mười phần.
Lâm Hi biết rõ Không Thánh Vương không dám ra tay.
Ngươi có thể thừa dịp đối thủ mạnh hơn ngươi không chú ý tới, từ sau lưng đập hắn cục gạch. Nhưng mà lúc đối mặt trực tiếp thì ngươi không có khả năng chiến thắng được hắn; lúc lão hổ ngủ say thì con dê có thể đi qua trước mặt nó, nhưng nếu lão hổ mở mắt ra thì dù là con khỉ nhanh nhẹn cũng chẳng dám đi ngang qua.
Đối với trưởng lão Thần Tiêu Tông mà nói cũng là như thế. Không có chú ý thì có một số việc chẳng quan tâm tới. Nhưng lúc chú ý tới dù gần trong gang tấc Không Thánh Vương cũng không có khả năng đắc thủ.
Hào khí ngưng trệ.
Hào khí song phương giương cung bạt kiếm, tùy thời có khả năng động thủ lần nữa, đột nhiên...
Hô!
Không hề dấu hiệu, một đạo phù lục kim hồng sắc đột nhiên lăng không hiển hiện, từ trong hư không bay xuống. 
Phù lục này dài hơn ba trượng, rộng bốn xích, hào quang
rạng rỡ, trong đó có sương mù màu hồng phấn bắn ra ngoài.
Phù lục vừa hiện ra thì ẩn chứa tiên khí chấn động nồng đậm. Đạo tiên khí này thuần túy, giống như mặt trời nhỏ đang tỏa sáng. So sánh với khí tức trên người Không Thánh Vương giống như nước sôi và nước thường.
Đạo phù lục này tiên khí mênh mông nhưng không biết tại sao luôn làm cho người ta có cảm giác tiên khí nồng đậm cực điểm.
- Không sư đệ, có chuyện gì động nộ khí lớn như vậy? Ngay cả ta tu luyện trong tiểu động thiên đều cảm giác được chấn động của ngươi?
Âm thanh người con gái có khí chất tôn quý, cao cao tại thượng vang lên. Trong âm thanh có lực lượng khiến người ta tim đập nhanh.
- Đệ ngũ Thần phi!
Không Thánh Vương biến sắc, cúi đầu xuống thi lễ với hư không.
- Bái kiến Đệ ngũ Thần phi!
Hai bên Không Thánh Vương là Công Tôn Lượng, Mộ Dung Viễn mặc dù không có nhìn thấy Thần phi, nhưng nghe tới tên thì hiểu ý nghĩa của nó. Lập tứ chấn động và hành lễ theo.
"Tà Thánh Vương" sau lưng mọi người nhìn thấy đạo phù lục này gật gật đầu khó nhìn thấy, cũng yên lặng cúi đầu xuống, xem như hành lễ.
Chung quanh Không Thánh Phong không có thi lễ chính là Long Băng Nhan cùng Lâm Hi.
- Có ý tứ.
Lâm Hi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn qua đạo phù lục kim hồng sắc, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Trong Tiên Đạo Đại Thế Giới, "Tiên lữ" thật sự là thông thường, "Thần phi" chính là một loại tiên lữ. Nhưng mà có thể gọi là "Thần phi" cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Ngay cả nhân vật cao ngạo như Không Thánh Vương cũng phải cúi đầu thi lễ, thân phận của người này quá đặc thù.
- Đệ ngũ Thần phi..., xem ra có truyền lưu Thần tử có nhiều Thần phi là không phải giả. Thứ hạng là Đệ ngũ, vậy Thần tử rốt cuộc có bao nhiêu Thần phi?
Lâm Hi nhìn qua bầu trời, trong mắt hiện ra một ý niệm trong đầu.
Lâm Hi cũng thật không ngờ chính mình xung đột với Không Thánh Vương lại dẫn tới Đệ ngũ Thần phi Tiên Đạo Cảnh chú ý tới. Thần phi là tiên lữ của Thần tử, theo lý nên là trợ giúp Thần phi "Long Băng Nhan", nhưng mà tình cảnh trước mặt hiển nhiên không phải.
Lâm Hi liên tục suy nghĩ về điểm này. Mà Đệ ngũ Thần phi lúc này mới chú ý tới Long Băng Nhan.
- Đây là Long muội muội nha, như thế nào, thì ra ngươi cũng ở nơi đây sao?
Tiếng cười quyền rũ của Đệ ngũ Thần phi vang lên.
Thần sắc Long Băng Nhan tái nhợt, mặt như băng sương, con mắt chuyển động nhưng không nói một lời.
- Đáng chết.
Long Băng Nhan âm thầm mắng một câu.
Đệ ngũ Thần phi xuất hiện ở chỗ này, đối với nàng mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.
- Khanh khách...
Một tiếng cười khẽ vang lên trong bầu trời, phù lục kim hồng sắc cuốn lấy, hóa thành một nữ tử khí chất tôn quý từ hư không hạ xuống.
Thân thể của nàng như hư như thật, hơi mờ ảo, rất nhiều chỗ lại mơ hồ, cũng không rõ ràng đây là chân thân hay hóa thân.
Nhưng mà dù là phù lục hóa thân lại giống như đúc, hoàn toàn đủ tinh chuẩn biểu lộ cảm xúc của mình.
Không Thánh Vương, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng, Tà Thánh Vương hết thảy cúi đầu xuống, ánh mắt cũng không dám nhìn. Đây là điểm khác biệt của Đệ ngũ Thần phi và Long Băng Nhan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.