Chương trước
Chương sau
Nếu như chỉ nhìn bề ngoài thì thanh niên ngũ quan như ngọc này dường như còn trẻ tuổi hơn cả mình. Nhưng Lâm Hi biết rõ đây là chuyện không thể nào.
Thần Tiêu Tông "Thập đại Thánh Vương" đã rất nhiều năm không thay đổi. "Không Thánh Vương" trước mặt ít nhất cũng ngoài ba mươi.
Khí tức trên người của hắn hùng hồn, chợt nhìn qua giống như quan sát hư không to lớn đang hiện ra trước mặt. Giống như cả đại điện này cũng không phải là chân thật, mà là năng lượng không gian cấu thành, là bản thể của thiếu niên này.
Mà ở bên cạnh "Không Thánh Vương" có một thanh niên tà khí trùng thiên, bình khởi bình tọa với Không Thánh Vương, hắn ngồi ở đó mà khói đen tỏa ra ngoài, chỉ chừa lại đôi mắt chứ không nhìn thấy dung mạo đâu cả, càng nhìn càng không thấy rõ biểu lộ chút nào.
- Tà Thánh Vương!
Trong nội tâm Lâm Hi chấn động một cái.
Trong Thập đại Thánh Vương có thể bình khởi bình tọa với "Không Thánh Vương" hơn nữa toàn thân có tà khí mạnh mẽ như vậy cũng chỉ có là "Tà Thánh Vương".
Trong Thập đại Thánh Vương đồng thời có hai người xuất hiện cùng chỗ, hơn nữa có bộ dáng hưng sư vấn tội cũng không phải là chuyện tốt gì.
Bên cạnh hai Thánh Vương còn có mấy người đang đứng. Những người này Lâm Hi không xa lạ gì.
- Long Băng Nhan, ngươi muốn làm gì? Lần trước muốn mượn lực lượng hai con đại yêu Mục Mã Phong đối phó ta, lần này lại mượn tay Thập Thánh Vương đối phó ta sao?
Ánh mắt Lâm Hi như điện, lạnh lùng nhìn nhìn chằm chằm vào Long Băng Nhan.
- Hừ! Lâm Hi, ngươi đừng nói bậy, muốn gặp ngươi không phải ta. Là Không sư huynh. Ngươi có lời gì cứ nói với hắn!
Long Băng Nhan cười lạnh nói.
- Long sư muội ban đầu nói ta còn không tin, hiện tại xem ra quả là thế. -- Nhìn thấy sư huynh bổn môn mà không cung kính, thật láo xượt!
Âm thanh của Không Thánh Vương lạnh lùng vang lên.
- A, tốt. Không sư huynh nói hay lắm. Lâm Hi quên cấp bậc lễ nghĩa, đúng là không đúng, nhưng mà...
Lâm Hi ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm nghị.
- Giả danh nghĩa trưởng lão lừa gạt ta đi ra. Lại cưỡng ép kéo ta vào trong Thánh Vương Phong là việc sư huynh nên làm sao? Cái gì gọi là không có cấp bậc lễ nghĩa chẳng qua là trò cười mà thôi.
- Đúng là lanh mồm lanh miệng! Ngươi cho rằng đây là nơi nào? Ngươi thật sự cho rằng có Hải sư đệ bảo kê thì không xem ai ra gì sao?
Không Thánh Vương lạnh lùng nói.
Hải sư đệ trong miệng Không Thánh Vương chính là "Hải Thánh Vương".
- Lâm Hi chưa bao giờ ỷ vào ai. Chỉ biết ai kính ta một thước, ta kính người một trượng. Ai hủy ta một hạt gạo, ta chém ba đầu của kẻ đó. Nhưng mà không biết Không sư huynh kính ta một thước hay là hủy một hạt gạo đây?
Lâm Hi trầm giọng nói ra, thần thái không chút kiêu ngạo siển nịnh.
Lâm Hi đạt tới Luyện Khí đệ lục trọng Phù Lục Kỳ, còn cách Thánh tử một bước ngắn.
Tuy địa vị còn không bằng "Thập Thánh Vương" nhưng hắn tu thành Thủy Hỏa Đại Pháp thì thực lực đã vượt qua cao thủ "Hai quả chi cảnh", trước mặt "Thập Thánh Vương" dù không có vốn liếng cuồng ngôn, nhưng cũng không cần phải ăn nói khép nép.
Trên đại điện thân hình Tà Thánh Vương bất động, đôi mắt của hắn tỏa ra ánh sáng.
Lâm Hi nói lời này quá tốt. Nhưng hắn cũng hiểu nhiều ý trong đó.
Câu này không phải là cuồng ngôn, nhưng mà cũng biểu hiện yêu hận rõ ràng, biểu hiện phát huy vô cùng tinh tế. Mặc dù là Không Thánh Vương cũng không tìm được sơ hở nào nữa.
Tuy Công Tôn Lượng cùng Mộ Dung Viễn cực lực chèn ép Lâm Hi, nhưng lúc này trong nội tâm cũng cảm thấy bội phục.
- Hừ! Còn không thừa nhận!
Không Thánh Vương nhìn qua Lâm Hi vẫy tay một cái, nói:
- Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng các ngươi tới.
- Bái kiến sư huynh.
Hai người hiểu ý lập tức đi xuống đại điện.
- Các ngươi mang chuyện trong Tử Quang Hải nói kỹ càng cho ta nghe!
Không Thánh Vương trầm giọng nói.
- Vâng, sư huynh.
Hai người mang chuyện Tử Quang Hải sinh động kể lại rõ ràng. Trong đó hành vi của Lâm Hi tự nhiên là thêm mắm thêm muối cực lực bôi đen.
Tuy sự thật vẫn là sự thật, nhưng trong miệng của hai người biến hóa.
- Mộ Dung Viễn cùng Công Tôn Lượng là ta phái đi lấy Thập nhị thời thú, ngươi đúng là lớn mật, dám ở ban ngày ban mặt cướp đoạt đồ của ta. Hơn nữa còn muốn giết người diệt khẩu, giết chết bọn họ! Ngươi quả thực là coi trời bằng vung, trong mắt của ngươi còn giới luật tông môn không? Trong mắt của ngươi còn sư huynh không?
Phanh!
Bàn tay Không Thánh Vương vỗ một cái địa điện chấn động, một đạo sát khí tỏa ra ngoài, bao phủ thân thể Lâm Hi. Sát cơ như hóa thành thực chất giống như kim châm làm người ta phát lạnh.
- Hừ! Không sư huynh, xin thứ cho ta nói thẳng. Thập nhị thời thú ở Tử Quang Hải có viết tên Long Băng Nhan lên mặt sao? Hay là trên đó có ghi là đồ của Long Băng Nhan không?
Lâm Hi vẻ mặt trào phúng.
Công Tôn Lượng cùng Mộ Dung Viễn thì cũng thôi, Long Băng Nhan là kẻ dối trá, Không Thánh Vương vừa làm trọng tài vừa đá bóng thì làm gì còn công bằng đáng nói?
- Bảo vật đều là của người có đức, Long Băng Nhan không có được chỉ là do nàng duyên phận không đủ, không trách ai được. Hơn nữa trong Tử Quang Hải ta tế luyện Huyền Vũ Đại Bích Lũy không có năng lực công kích. Trong lúc cướp Thập nhị thời thú ta cũng không có hạ sát thủ với Công Tôn Lượng, Mộ Dung Viễn. Hai người bọn họ có đầy đủ thời gian rời đi, nhưng vẫn không rời đi, lại liên hợp Long Băng Nhan ba người công phá Huyền Vũ Đại Bích Lũy, muốn đánh chết ta! Lúc thực lực cao thì cậy thế khinh người, không lưu sinh lộ; lúc bị đánh thì chạy đi cáo trạng, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng, các ngươi chết trong tay ta là đáng chết, còn có lời gì để nói không?
Ánh mắt Lâm Hi quét qua, lại nhìn qua đám người Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng, Long Băng Nhan.
- Làm càn! Ngươi cướp đoạt đồ vật của sư huynh, sư tỷ, còn nói lý. Bây giờ lại dĩ hạ phạm thượng thí giết đồng môn. Ngươi quả thực là to gan lớn mật.
Ánh mắt Không Thánh Vương lạnh như băng, đột nhiên bàn tay vỗ lên lan can.
Phanh!
Thiên địa chấn động, một đạo khí thế bàng bạc ngưng tụ thành thực chất từ trên người Không Thánh Vương tỏa ra ngoài.
- Lâm Hi, ngươi thực cho rằng không ai trị ngươi được sao?
- Ha ha ha, Không Thánh Vương nói cho cùng mặc kệ ta nói cái gì ngươi cũng có tâm tư phải trợ giúp bọn chúng đối phó ta đúng không?
Lâm Hi thấy thế nộ cười rộ lên.
- Hừ! Ngươi là kẻ kiệt ngạo bất tuân, xem tông quy giới luật như không có gì, không tôn sư trưởng, không có quy củ. Quả thực là bại hoại của tông môn. Ta thân là Thập Thánh Vương, đứng đầu các đệ tử, hôm nay sẽ thay các trưởng lão giáo huấn ngươi!
Không Thánh Vương gương mặt âm lãnh.
- Ngươi dám! Thánh Vương cũng là đệ tử, không có quyền thay thế trưởng lão. Giáo huấn ta còn chưa tới phiên ngươi. Trưởng lão không nói gì mà ngươi lại dám động thủ trong Thần Tiêu Sơn sao?
Thần sắc Lâm Hi biến đổi, quát lên.
Đối chất là giả, muốn trấn áp hắn là thực. Lâm Hi lúc này đã hiểu cho dù hắn nói như thế nào thì Công Tôn Lượng cùng Mộ Dung Viễn, Không Thánh Vương cũng chắc chắn đối phó hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.