Chương trước
Chương sau
Lâm Hi chỉ vào Thời không ma môn, nhìn Ma Đồ nói.
- Vâng, lão đại, ta sẽ đi dò đường!
Địa Ngục Ma Long khặc khặc cười to, thoáng cái xông thẳng vào, ở nơi này nó không thích, nó muốn sớm rời đi thật nhanh.
Lâm Hi nhìn qua những chuyện này cũng lơ đễnh không quan tâm.
- Lê-eeee-eezz~!!
Địa Ngục Ma Long vừa bước vào không lâu, âm thanh rít gào vang lên, lập tức hư không chấn động, từ hướng Phấn toái chi địa xa xa truyền tới.
Ông!
Tiếng kêu gào này phi thường cường đại, bên trong ẩn chứa lực lượng cường đại. Chấn đắc bàn chân Lâm Hi run động.
- Người của Đâu Suất Cung sao? Đúng là không ngờ!
Lâm Hi mỉm cười lắc đầu.
Tiếng kêu gào còn cách một đoạn, ít nhất trước khi Lâm Hi bước vào Thời không ma môn thì những người này đuổi theo không kịp.
Ông!
Áo bào rung động, Lâm Hi bước vào thời không ma môn. Hai đạo thân ảnh cực nhanh chóng chốc lát xuyên qua hư không tiến tới nơi này. Lâm Hi thậm chí còn ẩn ẩn nhìn thấy có rất nhiều bóng người.
Sàn sạt!
Lúc tất cả dừng lại, trong tai Lâm Hi nghe được âm thanh sàn sạt vang lên, đó là âm thanh tuyết đọng, sau đó hào quang tuyết trắng không giới hạn, cảnh tượng mở rộng trước mắt.
- Rốt cục... Đi ra...
Lâm Hi nhìn qua cánh đồng tuyết mênh mông nói ra.
Trong lòng của hắn vô cùng vui sướng.
Không ngờ cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, hồi tưởng lại, Lâm Hi cũng phải thổn thức không thôi, có cảm giác giống như đang lâm vào trong giác chiêm bao!
- Lão đại, chúng ta rời khỏi lập tức sao?
Âm thanh của Địa Ngục Ma Long truyền vào bên tai, đồng thời một cái trảo ma long đen như mực đưa tới, trong trảo này nắm Thời không ma môn!
Lâm Hi đi ra khỏi Tử Quang Hải, phóng nhãn quan sát bốn phía thì Địa Ngục Ma Long cũng yên lặng thu Thời không ma môn lại.
Thời không ma môn quá mức to lớn, ở Bắc Băng Nguyên trong phạm vi tiên đạo có ma khí mạnh mẽ sẽ khiến người ta chú ý tới, Địa Ngục Ma Long đi theo Lâm Hi lâu cũng biết làm việc cẩn thận!
- Ân.
Ánh mắt Lâm Hi nhìn qua một chút, phục hồi tinh thần lại. Nghiêng tai lắng nghe gió bão gào thét ở phương xa, lờ mờ còn có thể nghe được tiếng gào thét của Phong bạo chi môn!
Ma đạo Thời không ma môn căn bản không cần đi qua Phong bạo chi môn, bọn người Lâm Hi đặt chân cách Phong bạo chi môn chừng năm trăm dặm.
Nhưng mà khoảng cách này không đủ bảo hiểm cái gì. Trong tai Lâm Hi nghe trộm từng đợt âm thanh đang tiếng về phía này.
Phía Bắc Băng Nguyên cuối cùng vẫn nằm trong địa bàn của Thái Nguyên Cung. Thời không ma môn ma khí mạnh mẽ tỏa ra chấn động thời không đủ khiến Thái Nguyên Cung chú ý.
Lâm Hi cũng không quên lối vào Phong bạo chi môn có không ít cao thủ của Thái Nguyên Cung đóng giữ, trong đó còn có không ít Thánh vương.
- Nên rời khỏi được rồi!
Lâm Hi ném một tảng đá xuống dưới chân!
Bốn phía im ắng, chỉ còn lại âm thanh gió tuyết gào thét mà thôi!
Trong đống tuyết tảng đá nhỏ như nắm tay em bé sáng lên, hào quang sáng ngời lập lòe bất định.
Ánh mắt Lâm Hi cùng Địa Ngục Ma Long tập trung nhìn qua tảng đá nho nhỏ này, đó chính là Truyện Tống Thạch cần hai bên khởi động mới có thể phát huy tác dụng.
Lâm Hi chỉ nắm giữ hai Truyện Tống Thạch, một viên trong đó đã đưa cho Hải Thánh vương.
Truyền Tống Thạch lóe lên, vẫn không cách nào hình thành Cổng truyền tống.
Nhìn thấy Truyền Tống Thạch sau nửa ngày không có động tĩnh, mí mắt của Ma Đồ nháy mấy cái, rốt cục không nhịn được khẩn trương lên.
- ... Chủ nhân, có thể hay không...
- Không biết.
Không đợi Địa Ngục Ma Long nói chuyện, Lâm Hi đã đánh gãy lời của nó. Ánh mắt của hắn không rời Truyền Tống Thạch, biểu lộ bình tĩnh, thong dong, trong lúc vô hình làm cho người ta tin tưởng.
Ma Đồ nhìn qua Lâm Hi, do dự một chút vẫn bình tĩnh lại, không nói lời nào đứng bên cạnh.
- Ông!
Rốt cục hào quang mạnh mẽ lóe lên, trong Truyền Tống Thạch phát ra hào quang sáng ngời. Viên Truyền Tống Thạch đã bị hòa tan, dưới ánh mắt chờ mong của hai người một Cổng truyền tống loại nhỏ hiện ra, nó đột nhiên xuất hiện trong vùng đất này.
Nhìn qua Cổng truyền tống loại nhỏ này thì khóe miệng của Lâm Hi tươi cười hiểu ý.
- Đi thôi!
Áo bào của Lâm Hi rung động, lập tức cất bước đi vào trong Cổng truyền tống, nháy mắt đã bước vào bên trong. Cảnh vật bốn phía mơ hồ, phi tốc rút lui vào trong đó, hắn có cảm giác thời trôi qua gian thật lâu rồi.
Cũng không biết qua bao lâu.
Oanh!
Tiếng hoan hô kinh thiên trời long đất lở truyền ra từ bốn phía.
- Lâm sư huynh!
- Lâm sư huynh, ngươi rốt cục trở về!
- Quá tốt!
...
Từng âm thanh kích động từ bốn phía truyền tới. Lâm Hi còn chưa kịp phản ứng liền phát hiện bên người có nhiều âm thanh quen thuộc, phần đông chính là những đệ tử Thần Tiêu Tông từng chiến đấu ở trước Phong bạo chi môn đang vây quanh bên cạnh mình.
- Tiểu sư đệ, hoan nghênh ngươi trở về.
Âm thanh thuần hậu mang theo mỉm cười từ trong đám người truyền tới. Đám người tách ra, Hải Thánh vương đi tới, trong mắt hiện ra hào quang hưng phấn.
- Hải sư huynh!
Lâm Hi hấp lúc này mới cảm thấy nội tâm trấn định lại.
- Tiểu sư đệ, vất vả ngươi.
- Chúng ta thiếu chút nữa nghĩ ngươi không quay về đấy!
- Tốt, chớ có xấu mồm.
...
Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân một trái một phải xuất hiện bên người Hải Thánh vương, vẻ mặt cao hứng.
- Đông Phương sư huynh! Lưu sư huynh!
Lâm Hi cười cười, quay lại thi lễ.
- Oa, thật náo nhiệt ah!
Âm thanh từ phía sau truyền tới hấp dẫn mọi người chú ý. Chỉ thấy hào quang lóe lên, Địa Ngục Ma Long cũng từ trong cổng truyền tống chui ra ngoài, nó hưng phấn dò xét bốn phía, vô cùng kích động.
- Haha, thì ra là ma sủng của tiểu đệ.
Mọi người nhìn qua Địa Ngục Ma Long vẻ mặt tếu táo đều cười rộ lên.
Phanh!
Hải Thánh vương tay áo phất một cái, một cổ tiên khí đãng ra, liền đem cái này bên cạnh loại nhỏ Cổng truyền tống chấn thành phấn vụn.
- Tốt, tuy nơi này đã ra khỏi băng nguyên, nhưng cuối cùng còn không quá an toàn. Cũng không phải nơi nói chuyện. Mọi người có lời gì trở lại Thần Tiêu Sơn rồi nói sau.
Hải Thánh vương nói ra, xoay đầu lại nhìn qua Lâm Hi, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Tiểu sư đệ, chuyện ở Phong bạo chi môn ta đã thông qua pháp phù thông tri tông môn. Trong tông đã an bài tốt. Đệ tử khác tới đây là đưa chúng ta về Thần Tiêu Sơn. Còn lại đều ở đây chờ ngươi cường thế quay về. Đêm dài lắm mộng, ngươi bây giờ quay về Thần Tiêu Sơn. Trong tông đã truyền ra cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng của ngươi, không thể chết trong tay Thái Nguyên Cung!
Lâm Hi hơi khẽ chấn động, trong nội tâm xuất hiện ấm áp.
Hắn lúc này mới rãnh rỗi quan sát chung quanh. Bốn phía trống trải, tuyết đọng không còn, đây là khu vực sỏi đá cằn cỗi, trong không khí có khí tức nóng rực.
Lâm Hi không xa lạ gì khí tức này, đây là đại lục phương bắc, cuối chính là ở khu vực núi lửa cuối cùng. Nhiệt lực trong không khí là của núi lửa tỏa ra.
- Sư huynh, ta hiểu.
Lâm Hi gật gật đầu.
Lúc này hắn cũng phát hiện, đệ tử Thần Tiêu Tông chung quanh nhiều hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.