Chương trước
Chương sau
Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân nhìn qua một đám đệ tử Thần Tiêu Tông sau lưng Lâm Hi và cảm thấy trong lòng ngậm ngùi, thở dài một hơi.
Lâm Hi lúc mới đứng ra thì bọn họ nhìn Lâm Hi là Xen vào việc của người khác, Hành động theo cảm tình. Trong nội tâm chỉ nhận định hắn đứng ra vì nhiệt huyết, làm việc mù quáng, đợi đến lúc nhiệt huyết biến mất sẽ lùi bước!
Nhưng mà chuyện đã phát triển tới bước này đã không còn là Hành động theo cảm tình, Xen vào việc của người khác hình dung được nữa.
Lúc Lâm Hi nói năng hùng hồn, hắn nguyện chết trận cũng không lùi bước trong chuyện này, trong nội tâm Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân không còn chút khúc mắc nào với Lâm Hi nữa, chỉ còn lại tôn trọng từ đáy lòng.
Từ khi bước vào Tiên Đạo Đại Thế Giới đến nay, hai người lần đầu tiên sinh ra tôn trọng và kính nể sư đệ cảnh giới không bằng mình thế này.
Nhìn qua là đám sư huynh đệ đồng môn nhiệt huyết sôi trào, nguyện ý dùng tánh mạng đồng sinh cộng tử với Lâm Hi, sâu trong nội tâm hai người vẫn chôn sâu, một bầu nhiệt huyết dâng trào.
Đúng a!
Loại tình đồng môn huyết mạch tương thừa, đồng sanh cộng tử này chẳng lẽ không phải chính là hướng tới trong nội tâm của hai người sao? Lúc mới bước vào tông phái tiên đạo, lúc còn là một đệ tử bình thường bọn hắn họ chẳng phải chưa từng được tình cảm đồng môn này dìu dắt hay sao?
Nếu giúp đỡ nhau có thể dùng tánh mạng dâng hiến cho nhau, đây chẳng phải là tông phái mà bọn họ hướng tới sao?
- Bỏ đi!
Hai người hít sâu một hơi phát ra tiếng thở dài.
- Cùng lắm chẳng qua là chết mà thôi!
Hai người nhìn nhau và mỉm cười, một trái một phải đồng thời đi lên hai bên của Lâm Hi.
- Lâm sư đệ, tuy ta biết rõ quyết định của chúng ta ngày hôm nay không phải rất sáng suốt. Rất có thể chúng ta về sau sẽ ngăn cản ngươi đấy. Nhưng ít nhất vào hôm nay, vào thời khắc này ta nguyện ý cùng tiến lùi với ngươi!
Đông Phương Nghi mở miệng nói.
- Ha ha, trách nhiệm tông phái đâu thể do mình ta đảm đương. Đây là việc những sư huynh đệ chúng ta phải làm, đương nhiên chúng ta chẳng thể làm như không thấy, không thể cho mình ngươi làm náo động được.
Lưu Hân cười nói.
- Sư huynh!
Trong nội tâm Lâm Hi kích động. Tuy Lưu Hân hay nói giỡn nhưng mà trong lời nói của hắn Lâm Hi cảm nhận được tình đồng môn.
Nhân sinh như thế còn đòi hỏi gì!
Nhân sinh có một đám đồng môn như vậy, nguyện ý cùng vào sinh ra tử với ngươi thì cầu gì nữa?
- Sư huynh!
- Sư huynh!
- Sư huynh!
...
Một đám đệ tử Thần Tiêu Tông nhìn thấy Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân đứng ra, trong lòng vô cùng cảm động, ngay cả tử vong hiện giờ cũng chẳng có gì là lớn cả.
Giữa không trung, Lý Càn Thiên thấy một màn như vậy thì tức giận tới mức gương mặt vặn vẹo.
Loại cảm giác bị mạo phạm và làm trái này làm cho hắn tức điên lên rồi!
- Một đám không biết sống chết! Các ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết các ngươi hay sao? Vậy các ngươi sai rồi. Ta đúng là muốn nhìn Thần Tiêu Tông có thể làm gì được ta!
Lý Càn Thiên tức giận rống lên, vang vọng thiên địa, khí tức trên người của hắn càng dữ dằn hơn.
- Ha ha! Đánh thì đánh đi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Đông Phương sư huynh, Lưu sư huynh, ta ngăn cản Lý Càn Thiên. Các ngươi không cần lo cho ta, cũng không cần quan tâm tới Trần Động Thiên cùng Đặng Dương. Giết sạch đệ tử ba phái bên ngoài đi, ta muốn cho Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A biết rõ Thần Tiêu Tông chúng ta không phải là ai cũng khi nhục được. Cho dù là kẻ nào muốn đối phó Thần Tiêu Tông cũng phải trả cái giá thảm trọng mới được!
Lâm Hi cất tiếng cười to, tinh quang trong mắt của hắn bắn ra ngoài. Mặc dù biết rõ tu vi không bằng Lý Càn Thiên, chênh lệch như ngày và đêm thì Lâm Hi vẫn không sợ.
- Cái gì!
Nghe được Lâm Hi nói vậy thì Trần Động Thiên cùng Đặng Dương biến sắc. Đệ tử ba phái phía sau xôn xao lên, lộ ra thần sắc sợ hãi, nhao nhao lui nhanh về sau.
Tiên phàm có khác, thực lực Hư Tiên quá mạnh mẽ!
Nếu như Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân kiên quyết mặc kệ Trần Động Thiên cùng Đặng Dương, quyết định ra tay chém giết đệ tử ba phái, như vậy đừng nhìn Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A có nhân số nhiều hơn đệ tử Thần Tiêu Tông, thực sự chém giết thì số lượng này không đủ cho hai tên Hư Tiên chém giết.
Nếu như đệ tử của ba phái bị Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân giết sạch, như vậy cho dù là Lý Càn Thiên cùng bọn người Trần Động Thiên giết sạch toàn bộ đệ tử Thần Tiêu Tông, thậm chí ngay cả Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân cũng bị giết thì trận chiến đấu này còn khó nói ai chiếm tiện nghi của ai.
Cho dù ba phái thắng cũng là thắng thảm.
- Muốn chết!
Lý Càn Thiên nghe vậy giận tím mặt:
- Các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
Âm thanh ù ù vang vọng thiên địa, âm thanh chưa dứt thì Lý Càn Thiên đã xuất thủ.
Ầm ầm!
Lý Càn Thiên giẫm chận vào hư không, tay phải chống trời, năm ngón tay mở ra và ba đạo quả có một đạo quả bay lên trời, chấn động trên hư không, tăng vọt lên mấy lần, có hào quang như mặt trời vậy!
- Tiên Dương Đại Pháp! Trấn áp cho ta!
Ầm ầm!
Thiên địa kịch chấn, hào quang chói mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ thấy bàn tay Lý Càn Thiên cho đạo quả bay lên cao, lơ lửng hư không, bộc phát ra tiên khí mênh mông cuồn cuộn.
Cả hư không có tiên khí tỏa sáng và sóng lửa cuồn cuộn, hư không giống như bị thiêu đốt nát bây, loại khí tức khổng lồ này làm cho người ta kinh hồn táng đảm, sụp đổ thiên địa, thế không thể đỡ.
Cường giả Đạo Quả Kỳ đã vượt qua mọi người tưởng tượng.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt tiên khí như nước lũ mang theo khí thế hủy diệt, dùng xu thế lôi đình vạn quân đánh qua đệ tử Thần Tiêu Tông.
Cho dù sớm biết rõ Lý Càn Thiên tu thành ba đạo quả thì thực lực mạnh khó có thể tưởng tượng. Nhưng lúc chân chính đối mặt thì khí thế hủy thiên địa kia làm cho cả đám đệ tử Thần Tiêu Tông cảm giác tuyệt vọng thật sâu.
- Liều!
Đồng tử Lâm Hi co rụt lại, trong mắt bắn ra hào quang quyết tuyệt. Bàn tay của hắn đưa vào trong áo chạm vào Chân Vũ Đại Bích Lũy:
- Có thể ngăn cản một kích này hay không phải xem nó rồi!
Chân Vũ Đại Bích Lũy lúc Lâm Hi tiếp xúc chính là một pháp khí phòng ngự cường đại. Một khi thi triển chẳng những ngăn cản công kích, còn có mang sáu thành công kích của đối thủ phản chấn về.
Chỉ cần Chân Vũ Đại Bích Lũy có thể ngăn cản một kích của Lý Càn Thiên thì những người khác sẽ có thời gian thở dốc, cũng có thể giúp Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân lấy được cơ hội!
Nhưng mà nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, trong sát na vận mệnh của song phương sắp được quyết định thì vào lúc này một âm thanh âm trầm từ trong Phong bạo chi môn to lớn truyền ra ngoài.
- Dừng tay!
Tiếng thét to vang lên, chấn động thiên địa, sau đó lực lượng vô cùng vô tận lạnh như băng quét tới nơi này, bạo phát lực lượng ngăn cản chân khí Tiên Dương của Lý Càn Thiên trên hư không.
Hai chủng tiên khí một nóng một lạnh khác biệt không ngừng xung đột trên hư không, sau khi va chạm thì chôn vùi. Trong nháy mắt hỏa diễm đầy trời biến mất vô tung. Tiên khí băng hệ phô thiên cái địa cũng chôn vùi.
Ông!
Phong bạo chi môn run lên, lập tức hai đạo thân ảnh từ trong Phong bạo chi môn đi ra ngoài.
Hai người này mặc quần áo của Thần Tiêu Tông, khí tức trên người giống như phong bạo vậy, vượt qua xa Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân là Hư Tiên, đây là hai cường giả Đạo Quả Kỳ.
- Vương sư huynh, Chu sư huynh!
Nhìn thấy hai người này Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân vui mừng quá đỗi.
- Hừ! Vương Nghĩa Phu, Chu Nhân Lễ, thì ra là hai người các ngươi!
Lý Càn Thiên giẫm chận trên hư không, sắc mặt không có chút biến hóa:
- Hai người các ngươi theo thứ tự là một quả chi cảnh, cùng hai quả chi cảnh, chỉ bằng hai người các ngươi cộng lại cũng không phải đối thủ của ta, cũng muốn khiêu chiến ta sao?
Ngữ khí ra lệnh, mặc dù là nhìn thấy hai cường giả Dạo Qua Kỳ của Thần Tiêu Tông nhưng thái độ bá đạo của Lý Càn Thiên không cải biến chút nào cả, vẫn vênh váo hung hăng càn quấy.
- Ha ha ha...
Hai người thản nhiên cười to, đã bị Lý Càn Thiên vạch trần cũng không hề che dấu tu vi. Bàn tay vỗ một cái và Đạo quả hiện ra, hào quang băng hàn hiện ra trên đỉnh đầu.
Vương Nghĩa Phu chừng ba mươi, trong mắt mang theo hương vị tang thương. Đỉnh đầu của hắn mang theo đạo quả màu xanh to như nắm đấm, tản mát khí tức mộc hệ, hào quang màu xanh chiếu rọi hư không, rõ ràng khiến Bắc Băng Nguyên này có hương vị như mầm non đâm chồi.
Chu Nhân Lễ thì ôn hòa văn nhã, cho người ta hương vị có học vấn. Chợt nhìn qua giống như một văn si chuyên nghiên cứu thư từ. Nhưng mà trên đỉnh đầu có hai đạo quả một vàng một tái, rõ ràng có thể thấy rõ tu vi của hắn.
Tiên Đạo Đại Thế Giới, có thể tu thành Đạo quả đã rất không dễ dàng, huống chi là Hai quả. Chu Nhân Lễ mặc dù không có biến thái như Lý Càn Thiên có ba Đạo quả, nhưng Hai quả chi cảnh phóng nhãn cả Tiên Đạo Đại Thế Giới cũng là cao thủ.
Ra tay vừa rồi chính là Chu Nhân Lễ, ngăn cản một kích của Lý Càn Thiên bạo phát băng hàn như nước lũ, chính là một đạo quả màu tái của Chu Nhân Lễ.
Vương Nghĩa Phu, Chu Nhân Lễ giẫm chân đi tới, hai người dùng ánh mắt nhìn qua Đông Phương Nghi, Lưu Hân, hai người này yên tâm lại, lúc này mới quay đầu nhìn qua Lý Càn Thiên ở trên cao.
- Lý sư huynh lầm rồi, tại hạ vô tình ý khiêu khích Lý sư huynh, vô tình ý khiêu khích Thái Nguyên Cung. Nhưng mà những người này chính là đệ tử Thần Tiêu Tông, đồng môn sư huynh đệ, Chu mỗ xuất thân Thần Tiêu Tông, tuyệt đối không ngồi nhìn bọn họ bỏ mạng trong tay Lý sư huynh.
Sắc mặt Chu Nhân Lễ hơi có chút tái nhợt, hiển nhiên vừa mới ăn chút thiệt thòi. Nhưng mà phong độ không giảm xuống. Âm thanh của hắn ôn hòa, khiêm khiêm như ngọc, hoàn toàn không có một chút tính tình, không giống như cường giả tiên đạo bá đạo, ngược lại giống như nghiên cứu học vấn.
Lý Càn Thiên cường ngạnh đụng phải Chu Nhân Lễ loại gặp mạnh không mềm thế này cũng không hề phát tính tình được, giống như một quyền đánh vào bị bông, hoàn toàn khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.