Chương trước
Chương sau
Cả Tiên Đạo Đại Thế Giới có lẽ chỉ có Vạn Ma Lĩnh không e ngại Thái Nguyên Cung. Nhưng bản thân Vạn Ma Lĩnh chính là vô số ma đạo kiêu hùng tập hợp mà thành, cũng không phải một tông phái chính thức.
Ở mức độ nào đó chính là một đoàn cát vụn. Hơn nữa người trong ma đạo trời sinh kiệt ngạo bất tuân, không phục người khác.
Cả Vạn Ma Lĩnh cũng chỉ có Thông Thiên Ma Tổ mới có thể bễ địch chưởng môn Thái Nguyên Cung, hơn nữa có được lực hiệu triệu mạnh nhất.
- Hô!
Gió lớn kêu khóc bao phủ trời xanh, gần Phong bạo chi môn hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đang nhìn qua Lâm Hi.
- Làm sao bây giờ? Thực lực của Lý Càn Nguyên không phải chúng ta có thể chống lại!
- Sư đệ, chống đỡ đi!
Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân hai gã Hư Tiên trong nội tâm nặng trịch.
Tất cả đệ tử Thần Tiêu Tông ở đây hai người bọn họ tu vi cao nhất, nhưng cũng không có hình thành Uy áp. Căn bản không cách nào nhúng tay vào công kích của Lý Càn Thiên.
Loại Uy áp này chỉ dựa vào ý chí và cường độ thân thể Lâm Hi gánh vác mà thôi.
Hơn nữa Lý Càn Thiên trước khi chính thức ra tay, bất kể là Đông Phương Nghi hay là Lưu Hân cũng không thể ra tay. Một khi hai người ra tay chính là tình huống xấu nhất. Thậm chí ba phái còn có thể đem trách nhiệm đổ lên người của bọn họ.
Trọng yếu nhất là thực lực Lý Càn Thiên rất cao, ba đạo quả sơ bộ viên mãn, đối với hai người hoàn toàn hình thành xu thế nghiền áp.
Song phương hoàn toàn không cùng cấp bậc.
...
- Quá cường đại! Cường giả Tam Đạo quả không ngờ mạnh tới mức này!
Ở trước mặt mọi người, Lâm Hi cảm giác được xương sống của bản thân càng ngày càng cong, đây chính là do áp lực khổng lồ của Lý Càn Thiên đang bao phủ, giống như một tòa núi cao đang áp lên lưng của Lâm Hi.
Làm đại phái đệ nhất tiên đạo như Thái Nguyên Cung, là cường giả đỉnh cấp như Lý Càn Thiên thì ý chí của hắn mạnh hơn cường giả phái khác nhiều.
Lâm Hi chỉ có một môn đại pháp tu luyện tới cảnh giới đại viên mãn, mà Lý Càn Thiên đồng thời tu luyện ba tuyệt học của Thái Nguyên Cung tới cảnh giới viên mãn. Bằng vào ý chí tinh thần cường đại và ưu thế tiên đạo chính thống, Lý Càn Thiên phát ra Uy áp mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi. Hơn xa Trần Động Thiên, Đặng Dương. Nhưng mà Lâm Hi mặc dù biết chính mình có tu vi kém hơn Lý Càn Thiên quá lớn nhưng cũng không muốn thuần phục Lý Càn Thiên trước mặt, hắn tuyệt đối không là như vậy.
- Trên phương diện lực lượng Lâm Hi ta có thể không bằng ngươi, nhưng mà tinh thần và ý chí ta sẽ không bao giờ thua người khác. Thua trên lực lượng thì quay về khổ tu là được, thua tinh thần vĩnh viễn không thắng được, vĩnh viễn sẽ kém một bậc.
Lâm Hi khẽ cúi đầu, hắn không ngừng chống lại uy áp đang đè ép. Nhưng trong lòng của hắn có một khí thế cao ngạo giống như cây tùng đứng thẳng, cho dù gió mạnh thế nào cũng không bao giờ khom người.
- Răng rắc xoạt!
Lâm Hi không ngừng chống cự áp lực từ bốn phương tám hướng, chậm rãi ngẩng đầu lên và khớp xương của hắn vang lên răng rắc, bộ dáng giống như sẽ nứt vỡ nhiều chỗ nhưng chậm chạp lại kiên định đứng thẳng lên.
- Tinh thần ý chí của Lâm Hi ta còn lâu mới thua người khác!
Gương mặt Lâm Hi đang run rẩy, lộ ra thần sắc thống khổ nhưng trong ánh mắt của hắn bắn ra hào quang càng sáng ngời.
- Ân!
Giữa không trung Lý Càn Thiên cảm giác được Lâm Hi phản kháng, ánh mắt phát lạnh và uy áp vô hình lập tức bạo tăng, cơ hồ muốn chấn vỡ linh hồn của Lâm Hi.
Là một cường giả Đạo quả, hắn mạnh hơn quá nhiều Hư Tiên, Lý Càn Thiên không cho phép có kẻ nào trước mặt mình làm trái ý của hắn.
- Hừ! Con sâu cái kiến còn dám phản kháng trước mặt của ta sao?
Năm ngón tay Lý Càn Thiên mở ra, đột nhiên nhấn về phía Lâm Hi một cái.
- Răng rắc!
Lâm Hi rung mạnh, hắn cảm giác thân thể giống như bị cắt thành hai nửa. Nhưng mà trong nội tâm cảm giác không phục đột nhiên bạo phát!
- Ah! Lý Càn Thiên!
Đột nhiên Lâm Hi quát to kinh thiên động địa, thân hình đang chịu tải áp lực khổng lồ giống như cây tùng đứng thẳng lên.
- Ngươi nhìn lầm người!
Ầm ầm!
Âm thanh này giống như tuyên truyền giác ngộ ẩn chứa một đạo ý chí cường đại vang vọng thiên địa. Gần Phong bạo chi môn trong ngàn trượng có tuyết đọng hóa thành sương mù rảy đầy thiên địa.
- Rống!
Trong tối tăm trong vùng đất xa xôi trong thời không vô tận, một thân ảnh Thái Cổ Chân Long dài vô tận mở to mắt ra, lập tức rống to một tiếng.
Thái Cổ Chân Long là thần vật trong thiên địa, là sinh vật sinh ra trong hỗn độn nuốt thần mà sống, là tồn tại cường đại. Nó chính là thủy tổ của long tộc trong thiên địa, Thái Cổ Chân Long thiên tính không cúi đầu trước bất cứ kẻ nào, cũng không khuất phục trước cái gì.
Ý chí trên người Lâm Hi bộc phát vừa vặn câu thông với cao ngạo của Thái Cổ Chân Long!
Trời sinh vạn vật đều tự do!
Huống chi là long tộc!
Ầm ầm!
Lâm Hi cảm giác một cổ lực lượng ôn hòa nhưng cường đại từ trong Vạn Hoàng Đồ truyền ra, nó giống như nước bao phủ toàn thân.
Cổ lực lượng này chính là Thái Cổ Long Nguyên, tính chất hoàn toàn khác trước nhiều, từ trình độ nào đó đây là ý chí của long sinh ra.
Đây là Long uy!
Lý Càn Thiên chỉ có uy áp Luyện Khí Cảnh, so với long uy của Thái Cổ Chân Long ngủ say không biết bao nhiêu vạn năm lập tức trở nên nhỏ bé mà hèn mọn giống như con sâu cái kiến.
Lý Càn Thiên bổn ý là muốn trấn áp Lâm Hi, đánh nát tinh thần của hắn. Nhưng mà hiện tại Lâm Hi câu thông với Thái Cổ Chân Long. Biến thành Lý Càn Thiên muốn dùng uy áp hàng phục Thái Cổ Chân Long ngủ say ngàn vạn năm!
Một Thái Cổ Chân Long tồn tại từ thời tuyên cổ làm sao bị một tiểu Luyện Khí Cảnh hàng phục, cho dù hắn có Tam Đạo quả.
Long có nghịch lân, sờ vào là tức giận!
Nghịch còn như thế huống chi là tôn nghiêm của Long, Lý Càn Thiên lập tức bị Thái Cổ Chân Long cắn trả.
Rầm rầm!
Lý Càn Thiên thi triển uy áp Tam Đạo quả lên người Lâm Hi lập tức bị nát bấy, hơn nữa long uy khổng lồ thuận thế áp lên người Lý Càn Thiên.
- Không tốt!
Lý Càn Thiên không thể ngờ được biến cố đột ngột này, long uy áp tới thì lập tức sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng đã bị long uy áp lên người.
Ầm ầm!
Trước mắt Lý Càn Thiên tối sầm, hắn cảm giác thiên địa giống như vỡ tan ra vậy. Hai vai trầm xuống và từ ghế rồng rơi xuống đất. Tinh thần của hắn giống như vỡ tan thành bảy tám mảnh.
Cổ họng của hắn ngòn ngọt, trong lỗ mũi nóng lên, thiếu chút nữa mặt mũi đổ máu.
Cũng may mắn Thái Nguyên Cung là tiên đạo chính tông, Lý Càn Thiên càng là cường giả đỉnh cấp của Thái Nguyên Cung, ba đạo quả không phải giả bộ, trụ cột vững chắc không cần nói.
Hơn nữa tu vi Lâm Hi quá thấp, không cách nào thao túng ý chí Thái Cổ Chân Long, chỉ có thể dẫn một phần lực lượng của nó mà thôi.
Nếu không long uy của Thái Cổ Chân Long ập tới thì Lý Càn Thiên cho dù là cường giả Tam Đạo quả cũng phải đánh mất ý thức, vẫn lạc tại chỗ.
Nhưng dù thoát được một kiếp Lý Càn Thiên cũng ăn thật quả đắng thật lớn.
Hắn quá mức tự đại, muốn giết một răn trăm, dùng uy áp trấn áp Lâm Hi mới dẫn phát long uy phản kích. Nếu không bằng vào tu vi Tam Đạo quả của hắn thì Lâm Hi làm gì tổn thương ý thức của hắn được cơ chứ!
Đây chính là do hắn chủ quan mà thôi!
- Ngươi muốn chết!
Lý Càn Thiên tức giận gương mặt vặn vẹo, hắn không còn bảo trì phong phạm nắm tất cả trong tay, cao cao tại thượng như hoàng giả. Bàn tay của hắn mở ra và đánh một chưởng về phía Lâm Hi.
- Liệt Dương Đại Pháp!
Trong mắt Lâm Hi hiện ra hào quang sáng ngời như tuyết, đột nhiên quát lên một tiếng sau đó pháp lực chấn động, oanh một tiếng, hóa thân thành Liệt Nhật Quân Vương, hỏa diễm hừng hực, bàn tay vung lên chín chín đầu hỏa long lao thẳng qua Lý Càn Thiên.
Ầm ầm!
Hai đạo chân khí chạm vào nhau, vừa tiếp xúc trong tích tắc thì Lâm Hi rùng mình.
Liệt Dương Đại Pháp của hắn thiêu đốt vạn vật, lúc dĩ vãng chưa từng thất lợi, nhưng bây giờ không thể thiêu đốt tiên khí của Lý Càn Thiên.
Tiên khí của Lý Càn Thiên mật độ cực cao, quả thực còn hơn cả sắt thép mười lần. Lâm Hi cảm giác pháp lực của mình giống như đánh lên dung nham, đánh vào cũng không có kết quả gì cả.
Ầm ầm!
Tiên khí của Lý Càn Thiên dễ như trở bàn tay đánh ra một chưởng, pháp lực khổng lồ tầng tầng nát bấy. Trong nháy mắt đã đánh lên người của Lâm Hi.
Song phương ra tay đột ngột, ra tay cũng cực nhanh, hoàn toàn vượt quá dự kiến của tất cả mọi người. Ngay cả Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân gần trong gang tấc cũng không kịp phản ứng.
Rầm rầm!
Lý Càn Thiên dễ như trở bàn tay đánh vào người Lâm Hi, rất nhanh bị Vạn Hoàng Đồ trên người Lâm Hi giữ lại một bộ phận. Bộ phận còn lại thế đi không giảm đánh vào khiếu huyệt của Lâm Hi, thuận thế đánh vào đan điền muốn một kích phong bế kinh mạch, đan điền của Lâm Hi.
- Quá mạnh mẽ! Tính chất chân khí còn mạnh hơn ta gấp ba lần. Từ phi ta đạt tới Luyện Khí tầng thứ bảy, hơn nữa tu luyện hai môn tuyệt học tới cấp bậc đại viên mãn mới có thể trấn áp hắn!
Lâm Hi đau khổ chèo chống, hắn liên tục lui ra sau mấy bước, đồng thời một đạo pháp lực không ngừng từ trong Vạn Hoàng Đồ truyền tới, lúc pháp lực tiêu hao một nửa thì chân khí Lý Càn Thiên đánh vào người Lâm Hi bị ngăn cản lại.
- Sư đệ, ngươi không sao chớ!
Bóng người lóe lên, Đông Phương Nghi, Lưu Hân hai người đồng thời xuất hiện sau lưng Lâm Hi, vẻ mặt lo lắng.
Bàn tay hai người vỗ ra, muốn rót một ít chân khí vào người Lâm Hi một. Nhưng mà chân khí tiến vào trong nháy mắt thì ngây người, pháp lực trong người Lâm Hi đã đầy, cho dù rót nhiều hơn nữa cũng không cách nào nhiều hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.