Chương trước
Chương sau
- Đông Phương Nghi! Lưu Hân! Các ngươi nói xong chưa. Nhanh chóng giao chúng qua đây đi. Hai người này không phải các ngươi có thể che chở, trừ phi Thần Tiêu Tông muốn đồng thời khai chiến với Thái Nguyên Cung, Đâu Suất Cung, Thái A Tông!
Ánh lửa lập loè, ở bên khác có hai tên Hư Tiên tiên khí cuồn cuộn, đứng chắp tay nhìn qua đám người bên kia và hờ hững nói ra.
Hai người này một là Hư Tiên của Đâu Suất Cung, một là Hư Tiên của Thái A Tông khí tức mơ màng đung đưa, hoàn toàn không dưới hai tên Hư Tiên của Thần Tiêu Tông.
- Sư huynh!
Hai người kinh hoàng nhìn qua sau lưng, lại nhìn qua hai tên Hư Tiên trước mặt.
- Ai!
Hai gã Hư Tiên của Thần Tiêu Tông thở dài một tiếng, song song nhắm mắt lại, nói rõ không nhúng tay vào chuyện này.
- Không cần gọi! Cho dù ngươi gọi sư huynh một trăm lần cũng vô dụng. Nơi này không ai cứu được các ngươi. Các ngươi nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi tới báo cáo kết quả với các sư huynh Thái Nguyên Cung đi.
Hai tên Hư Tiên của Đâu Suất Cung cùng Thái A Tông nói ra, âm thanh lạnh như băng không tình cảm chút nào.
Tâm thần hai người kịch chấn, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
Hơn mười ngày đuổi bắt, hai người đều không buông tha hy vọng, chống chọi tới bây giờ. Mà bây giờ chỉ mấy câu đả kích với bọn họ lại vượt xa Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba tông đuổi giết.
- Sư huynh!
Hai người không dám tin nói.
Hai gã Hư Tiên tuy gần trong gang tấc, tuy nhiên cũng nhắm mắt lại.
Hai người tuyệt vọng, xoay chuyển ánh mắt mang theo khát khao chờ mong nhìn qua các sư huynh đệ bên cạnh.
- Các vị sư huynh!
Âm thanh hai người khàn khàn.
Mọi người thở dài, một đám thần sắc phức tạp, hoặc là đồng tình, hoặc là thương cảm, nhưng mà không ai dám động. Nhìn qua hai người đều lắc đầu lực bất tòng tâm. Hai tên sư đệ này gây họa quá lớn. Vận mệnh bọn họ đã không ai cứu được.
Hai người tuyệt vọng.
- Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì?
- Mọi người chẳng lẽ không phải đồng môn sao?
...
Hai người rốt cục sụp đổ.
Một đám sư huynh lạnh lùng hơn xa Thái Nguyên, Đâu Suất Cung đuổi giết, càng đả kích người.
- Phốc!
Một người trong đó tâm thần không khống chế được, rốt cục nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Huyết dịch đỏ tươi ở trên đống tuyết vô cùng không tự nhiên.
Bốn phía im ắng, thấy một màn như vậy không ai muốn nhìn.
- Đúng là khiến người ta chê cười nha.
- Còn không bằng ma đạo của chúng ta. Người trong ma đạo chúng ta tự giết nhau nhưng chẳng bao giờ bỏ đồng môn như vậy!
- Làm trái tim người ta băng giá! May mắn chúng ta không đầu nhập vào Thần Tiêu Tông!
- Hai gia hỏa này vượt qua ngàn dặm đường, chịu nhiều đau khổ chính là vì được đồng môn hỗ trợ. Nhìn xem, không trợ giúp bọn họ, đây gọi là đồng môn hay sao?
...
Một màn trước mặt ai thấy cũng chê cười. Có lẽ hành vi của Thần Tiêu Tông làm rất nhiều người nghĩ tới. Nhưng chính thức nhìn thấy lại trơ trẽn hơn thế nhiều.
Những đệ tử Thần Tiêu Tông này không có người nào nguyện ý nói giúp bọn họ một câu. Cho dù là xin ba phái tha mạng cho bọn họ.
- Phi, đây là Thần Tiêu Tông!
Một tên ma đạo phỉ nhổ.
Người trong ma đạo từ trước đến nay nếu làm như vậy sẽ bị đệ tử tiên đạo đánh giết, nhưng lúc này không ai nói gì hắn cả.
- Môi hở răng lạnh....
Trong đám người Huyền Băng Thánh tử lẩm bẩm nói, trong nội tâm cảm khái không thôi.
Hai gã đệ tử Thần Tiêu Tông tâm thần sụp đổ, trụ cột trong nội tâm triệt để sụp đổ, té trên mặt đất, triệt để buông tha chống cự, nức nở nghẹn ngào khóc rống!
Bọn họ vẫn không buông tha bao giờ, nhưng mà ở trước mặt đám sư huynh lại buông tha.
Trong đám người Lâm Hi nhìn qua hai người đang khóc nức nở nghẹn ngào thì không nhìn được nữa
- Đứng lên!
Lâm Hi bước vào trong đám người, đi tới, hắn đi thẳng tới trước.
Một cước này thiên địa chấn động.
Động tĩnh to lớn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
- Ah!
Hai tên đệ tử Thần Tiêu Tông quỳ trên đất cũng cảm giác được đạo chấn động này, lúc này mờ mịt ngẩng đầu lên.
Biến cố đột nhiên này làm cho người ta chú ý.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng truyền tới, một thân ảnh chen đám người đi tới trước mặt đám đệ tử Thần Tiêu Tông.
- Ta bảo các ngươi đứng lên!
Âm thanh Lâm Hi giống như lôi đình bao hàm lửa giận, vang lên trong bình nguyên bao la này còn lớn hơn cả âm thanh của Phong bạo chi môn.
- Đệ tử Thần Tiêu Tông không cần phải quỳ trước mặt ai cả, càng không cần quỳ trước đồng môn! Những người này không xứng cho các ngươi quỳ!
Âm thanh của Lâm Hi giống như lôi đình vạch phá hắc ám, âm thanh ù ù vang vọng bốn phương.
- Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Không được xằng bậy!
Phía sau Lâm Hi là một tên Luyện Khí đệ lục trọng Thần Tiêu Tông phản ứng, hắn la lên.
- Chuyện này liên quan đến Tứ Tông phái, ngươi không nên xen vào chuyện của người khác...
Phanh!
Một cái tát ngay cả mặt đất cũng phải run rẩy. Người ở đây không ai thấy rõ Lâm Hi ra tay như thế nào, tên đệ tử Thần Tiêu Tông quát mắng Lâm Hi giống như diều đứt dây bay ra ngoài.
Hắn còn trên không trung, nửa gương mặt sưng to lên, mấy cây răng và máu tươi phun ra ngoài, sau đó hắn như bù nhìn té trên đất không dậy nổi.
Một tên đệ tử Luyện Khí đệ lục trọng ở trước mặt Lâm Hi không có năng lực trở tay, bị một tát bay ra ngoài!
Người ở đây vô cùng khiếp sợ.
Lúc Lâm Hi xuất hiện thì khí tức của hắn không cường đại. Rất nhiều người đều cho rằng hắn nhất thời không nhịn được khí huyết xông não, dựa vào khí phách lao tới. Nhưng mà một cái tát này làm mọi người biết mình sai rồi. Tên đệ tử Thần Tiêu Tông này cảnh giới không cao, nhưng thực lực tuyệt đối không kém!
- Ngay cả đồng môn của mình mà cũng thấy chết không cứu, đám người các ngươi có tư cách gì bàn tới chuyện tông phái...
Lâm Hi đi tới. Trong mắt của hắn hào quang còn chói mắt hơn mặt trời.
Nhiều đệ tử Thần Tiêu Tông như vậy không ai dám đối mặt với hắn, cả đám cúi đầu xuống.
- Ngươi là người nào? Dám nhúng tay vào chuyện của Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái, hậu quả ngươi nên biết rõ nha, ngươi gánh nổi sao?
Đối diện một gã Hư Tiên của Đâu Suất Cung lạnh giọng trách nói. 
Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, trong ánh mắt tỏa ra sát cơ nồng đậm.
- Ta là người như thế nào? Ta là đệ tử Thần Tiêu Tông, chỉ cần ta còn đứng ở chỗ này, Thần Tiêu Tông sẽ không để ai khi nhục cả. Chỉ cần ta còn đứng ở chỗ này, người Thần Tiêu Tông chưa chết hết thì không ai mang hai người này đi được.
Âm thanh Lâm Hi lạnh lùng vang lên trong gió tuyết.
Cho dù đối mặt hai tên Hư Tiên, hắn cũng không hề nhượng bộ chút nào, trên người tỏa ra khí thế áp qua hai tên Hư Tiên.
- Tiểu tử này..., tốt lắm, rất chí khí.
Đám người này âm thầm đổ mồ hôi cho Lâm Hi, đây chính là Hư Tiên ah, giết người như giết gà. Nhưng mà trên tâm lý phải tán thưởng Lâm Hi.
- Đây mới là nam nhân! Thần Tiêu Tông cuối cùng vẫn còn một người.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ. Trong lúc vô hình đều đứng bên phía Lâm Hi.
- Lâm sư huynh...
Vài tên đệ tử Tiên La Phái được Lâm Hi cứu ánh mắt kích động nhìn qua.
Ngay cả Tiết Liệt cũng âm thầm kinh sợ:
- Đây là Lâm Hi, ta thật sự mặc cảm. Ít nhất ta không có khí phách này, ta làm không được.
- Ha ha, tiểu tử này có tình có nghĩa, đáng tiếc chúng ta không phải người trong tiên đạo, bằng không sẽ kết bái làm huynh đệ sinh tử nha, cùng uống chén lớn.
Một người trong ma đạo không chút che giấu tán thưởng của mình.
Lâm Hi chỉ có một người, lại là đệ tử Thần Tiêu Tông, dưới tình huống hai tên Hư Tiên không dám ra mặt, một mình đi gánh trọng trách, đối mặt với nhiều đệ tử của đối phương và hai tên Hư Tiên.
So sánh thì trong lòng mọi người càng phỉ nhổ đệ tử Thần Tiêu Tông hơn.
- Nhiều đệ tử Thần Tiêu Tông như vậy chỉ có mình hắn đứng ra nói chuyện!
- Nếu ta bọn chúng sẽ xấu hổ tự sát đấy!
- Đồng môn, đồng môn! Phi!
...
Một đám Luyện Khí sĩ nghị luận nhao nhao, lộ ra thần thái xem thường.
Trước nhiều ánh mắt của mọi người như vậy, một đám đệ tử Thần Tiêu Tông hổ thẹn cúi đầu xuống.
Lâm Hi không để ý đến chung quanh, hắn chỉ nói một câu, ánh mắt nhìn qua hai tên đang quỳ.
Xoạt!
Lâm Hi cầm hai đạo bào nội môn Thần Tiêu Tông trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại mang ra ngoài, ném tới.
- Cỡi quần áo của các ngươi ra, mặc đạo bào của Thần Tiêu Tông chúng ta vào, ở trước mặt đồng môn của mình thì không cần che dấu.
Lâm Hi lạnh lùng nói.
- Sư huynh!...
Hai người nhìn qua Lâm Hi ném đạo bào Thần Tiêu Tông tới, tâm thần kích động, cơ hồ sắp khóc lên.
- Nếu các ngươi gọi ta là sư huynh, vậy phải như nam nhân đứng lên đi! Ta giúp các ngươi không phải vì thương cảm, mà bởi vì chúng ta là đồng môn. Chỉ cần ta còn đứng đây sẽ không có kẻ nào đối phó các ngươi được. Cho dù là chết, ta cũng sẽ chết trước các ngươi...
Lâm Hi trầm giọng nói, thân hình của hắn đi tới đứng trước mặt hai người giống như ngọn núi vậy.
- Sư huynh...
Rốt cuộc hai người nhịn đau khóc lên.
Cùng là đệ tử Thần Tiêu Tông nhưng chênh lệch quá lớn.
Cự tuyệt bọn họ trước mặt mọi người, chỉ có Lâm Hi một người đứng ra đứng trước mặt bọn họ.
Thân hình của hắn có lẽ không khỏe mạnh, hơn nữa chỉ có một người, nhưng giờ khắc này trong lòng hai người lại vô cùng cao ngạo, giống như ngọn núi kiên cố tin cậy.
- Lão đại, đây mới là lão đại nha!
Địa Ngục Ma Long giờ khắc này huyết dịch sôi trào. Hắn cảm giác được Lâm Hi nói những lời này quá kích động.
Đây là một nam nhân đáng tin cậy!
Tạp Mễ Lạp không nói gì, nhưng trên mặt lại mơ màng.
Bởi vì Lâm Hi có loại phẩm chất này cho nên nàng mới có thể ở trên Tài Quyết Phong làm ra quyết định bỏ qua tính mạng của mình.
Trên người nam nhân này có một loại lực lượng làm cho người tin phục, chịu đi theo!
- Chủ nhân...
Trong lòng Tạp Mễ Lạp thì thào.
Giờ khắc này rất nhiều người đều ngẩng đầu lên.
Trong khu nội môn đệ tử rất nhiều, cũng không phải tất cả mọi người đều quen biết nhau. Nhưng ít nhất vào thời khắc này mọi người đều nhớ kỹ người này, nhớ rõ gương mặt và bóng lưng của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.