Chương trước
Chương sau
- Lê-eeee-eezz~!!
Bầy ưng hỗn loạn, cơ hồ là đồng thời đầu thống lĩnh Tuần Thiên Ưng Yêu cũng không nhịn được mà hạ xuống công kích. Hành vi của Lâm Hi đối với nó là trần trụi miệt thị cùng khiêu khích, nói cái gì cũng không thể chịu được.
- Ngay vào lúc này! Mọi người cùng nhau ra tay!
Hét to một tiếng, Lâm Hi cùng Giản Diêu Bạch xuất thủ trước tiên, tiếp theo là bốn tên đệ tử khác. Chân khí phô thiên cái địa mang theo chân khí như bão tố đánh lên thống lĩnh Tuần Thiên Ưng Yêu.
Hoàng kim cự đỉnh lúc này cũng hóa thành cái trụ lớn nện xuống.
Một kiện pháp khí trung phẩm, cộng thêm bảy tên cường giả Luyện Khí nhất trọng thì thống lĩnh Tuần Thiên Ưng Yêu dù làm bằng sắt cũng chịu không được. Phanh một tiếng, óc vỡ toang, máu tươi giàn dụa, bị nện thành thịt nát.
- Lê-eeee-eezz~!!
Thống lĩnh Tuần Thiên Ưng Yêu vừa chết, Tuần Thiên Ưng Yêu đầy trời lập tức hoảng loạn lên, hai cánh chấn động, nhao nhao bay lên không trung, chạy trốn tứ tán, chỉ trong nháy mắt đã tán đi sạch sẽ, tan đàn xẻ nghé.
Hô!
Mọi người thở phào thật dài, mồ hôi sau lưng ẩm ướt, cảm giác có chút suy yếu, ngay cả Giản Diêu Bạch cũng la như thế, ngồi dưới đất điều tức.
Lâm Hi cũng không có mệt mỏi như bọn họ vậy. Chân khí của hắn không còn, tế bào toàn thân được đan khí của Thiên Lôi Đan lập tức cuộn trào, một lần nữa hóa thành chân khí, bổ sung vào trong kinh mạch của hắn. Nháy mắt khí tức cổ đảng.
Thể lực đơn thuần và năng lực tác chiến bền bỉ năm Giản Diêu Bạch cũng không phải một đối thủ của hắn.
Nhưng mà Lâm Hi cũng không dám quá mức. Miễn làm cho những người này xem mình như quái vật. Cho nên cũng ngồi xuống, giả vờ giả vịt điều tức trong chốc lát.
Chỉ chốc lát sau những người này hoàn tất điều tức, nuốt đan dược vào, các loại đan dược cùng loại với Bổ Khí Đan thì đứng lên. Lâm Hi cảm giác không sai biệt lắm cũng đứng lên.
Nhưng mà hắn khẽ động thân lập tức hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, Giản Diêu Bạch cũng như vậy.
- Lâm sư huynh, ngươi thật sự là quá lợi hại! Không ngờ một mình lại có thể đánh chết nhiều Tuần Thiên Ưng Yêu như thế!
Một tiểu nha đầu vui vẻ chạy đến bên người của Lâm Hi và vẻ mặt hâm mộ.
Có người dẫn đầu thì cả đám người xôn xao đi tới bên người Lâm Hi.
- Đúng vậy a, đúng a! Lâm sư huynh lúc lao ra chúng ta hoảng hồn! Không nghĩ tới Lâm sư huynh lại không chút tổn thương nào cả.
- Thần Tiêu Tông không hổ là đại phái tiên đạo số một số hai, nhìn qua Lâm sư huynh đã biết rõ một người có thể đối phó sáu người chúng ta!
- Pháp khí hình cái đỉnh này chắc là trung phẩm! Hạ phẩm thì ta nhìn thấy rồi, ở trong tay của mấy vị sư huynh Luyện Khí nhị trọng. Pháp khí trung phẩm là lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy.
- Lần này cần không có Lâm sư huynh viện thủ, mấy người chúng ta sợ là ngủm củ tỏi ở đây rồi.
...
Một đám người nhao nhao thảo luận bảy mồm tám miệng, nhao nhao biểu đạt khâm phục và cảm tạ trong lòng.
- Chủ nhân, bọn họ đều xem ngươi là đệ tử ngoại môn của Thần Tiêu Tông rồi!
Ý niệm của Tạp Mễ Lạp truyền tới trong đầu, nàng ghé vào nội y của Lâm Hi nên nghe được rành mạch:
- Nếu như bọn họ biết rõ ngươi chỉ là đệ tử ký danh của Thần Tiêu Tông thì chỉ sợ càng thêm giật mình đấy. Nhưng mà bọn họ chắc có lẽ không nghĩ tới ngươi căn bản không có mặc đạo bào của đệ tử ngoại môn à?
Trong lời của Tạp Mễ Lạp mang theo ý đùa cợt, Nữ Vương Hấp Huyết nói chính là quần áo và trang sức trên người của Lâm Hi chính là đồ của đệ tử ký danh.
- Chuyện này cũng không thể trách bọn họ được. Một đệ tử ký danh là rất không có tiền đồ và không có khả năng tiến vào trong này. Hơn nữa càng không có khả năng viện thủ cho bọn họ. Trong tiềm thức của bọn họ ta ít nhất là đệ tử ngoại môn. Có lẽ bọn họ nhìn ra quần áo và trang sức của ta cho rằng ta có dụng tâm khác, hoặc là nguyên nhân nào khác không có nhìn ra mà thôi.
Lâm Hi thản nhiên đối với chuyện nhỏ này cũng không thèm nghĩ nhiều
Có như vậy quan hệ song phương hòa hợp không ít.
Lâm Hi nói chuyện với bọn họ một lúc, cũng không sai biệt lắm biết rõ tình huống của bọn họ.
Quả nhiên những đệ tử Bắc Đấu Cung này tới đây thu thập lông vũ của Tuần Thiên Ưng Yêu, Long Huyết Thảo cùng nội đan của Hắc Long thú làm nhiệm vụ tông môn. Mà Thời Không Chi Môn cũng là trưởng lão trong tông phái ý thức ngao du thái hư mà tìm được, thu thập nguyên khí của không gian Hắc Long mà tế luyện thành.
Đồng thời mấy người đối với Lâm Hi dựa vào Hắc Long chi môn tiến vào đây cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Hai tông phái tiên đạo cùng phát hiện một không gian. Hơn nữa đệ tử hai phái cùng tiến vào làm nhiệm vụ cùng nơi thuộc về phi thường hiếm thấy. Đương nhiên bọn họ không biết Lâm Hi là đệ tử ký danh làm nhiệm vụ ở đây.
Nhưng mà hai phe lại hợp tính, kết quả phát hiện nhiệm vụ của hai bên không có xung đột.
- Không bằng như vậy đi, Lâm huynh, chúng ta cùng liên thủ săn giết Tuần Thiên Ưng Yêu. Lông vũ thì giao cho chúng ta, trái tim cùng thú đan cho ngươi. Về phần Hắc Long thú, trái tim cho ngươi, đan hạch cho ta. Ngươi xem thế nào, như vậy độ khó khi săn giết của chúng ta sẽ giảm xuống, cũng đều hoàn thành nhiệm vụ tông môn.
Giản Diêu Bạch suy nghĩ một lát đưa ra đề nghị của mình.
Âm thanh của hắn chần chờ, thần sắc có chút không quá tự tin. Dù sao bề ngoài Lâm Hi là thuận tiện hỗ trợ bọn họ, hơn nữa trong tay của Lâm Hi là pháp khí trung phẩm, thực lực mạnh hơn bọn họ nhiều lắm.
Kiến nghị này thoạt nhìn là bọn họ đang chiếm đại tiện nghi đấy.
- Ha ha, ta cũng có ý này.
Lâm Hi cười rộ lên, rất sảng khoái đồng ý đề nghị của Giản Diêu Bạch.
Đây chính là điểm công huân đấy!
Mọi người không có xung đột nhiệm vụ với nhau, lại có nhiều cường giả Luyện Khí Cảnh hỗ trợ thì Lâm Hi làm sao còn không đáp ứng.
Một đầu hung thú thì đệ tử hai tông phái đều tìm được công huân, quá tiện lợi rồi.
Thời gian kế tiếp Lâm Hi cùng Giản Diêu Bạch liên hợp lại săn giết Tuần Thiên Ưng Yêu. Tuần Thiên Ưng Yêu tuy có thể bay nhưng mà không thể bay quá cao lên trời.
Một đoàn người tìm được mấy chỗ Tuần Thiên Ưng Yêu ở lại, sau đó ngăn ở cửa động, một đám cùng tiến vào săn giết Tuần Thiên Ưng Yêu.
Bảy người liên hợp quả thực giết rất dễ dàng.
Mọi người vận khí cũng không quá kém, hơn nữa Tuần Thiên Ưng Yêu cũng không xuất hiện đàn nào hơn hai mươi con. Nhiều lắm là một đàn gồm sáu bảy con, thậm chí là ba, bốn con mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Hi đã lấy được ba mươi mấy quả tim, thú đan của Tuần Thiên Ưng Yêu. Bọn người Giản Diêu Bạch cũng nhận được nhiều lông vũ.
Song phương hợp tác vui sướng, rất đắc ý!
- Lâm huynh, ngươi chú ý hay không. Hình như có một đám người đang theo sau lưng chúng ta đấy.
Trong một lần nghỉ ngơi, đột nhiên Giản Diêu Bạch nói ra và ánh mắt nhìn qua sau lưng.
- Ah?
Ánh mắt Lâm Hi lập loè một chút, cũng nhìn ra sau lưng.
- Những kẻ này đi theo chúng ta thật lâu rồi, giống như đã nhắm thẳng vào chúng ta.
Một tên đệ tử Bắc Đấu Cung nhíu mày và nói ra.
Mặc cho ai có ý đồ hay không, chỉ cần bị theo đuôi sẽ có cảm giác khó chịu.
- Chủ nhân, là ba người đi theo chúng ta lúc trước. Đang đi tới chỗ của chúng ta.
Âm thanh của Tạp Mễ Lạp vang lên trong đầu của Lâm Hi.
- Không sai biệt lắm, cũng nên thu thập bọn chúng rồi. Nếu đã xác định bọn chúng là người của Long thế gia phái tới đối phó ta, cũng không nên buông tha chúng làm cái gì.
Lâm Hi nói.
- Chư vị!
Lâm Hi cười cười, đứng dậy:
- Những ngững người này nhắm vào ta mà tới đây. Xin thứ cho ta tạm thời rời khỏi đây một chút, giải quyết thoáng những phiền toái nhỏ sau lưng. Chúng ta trong chốc lát gặp lại.
- Cái gì!
Một đám người nghe được Lâm Hi muốn rời khỏi, đều đứng lên.
- Lâm sư huynh, chẳng lẽ ngươi sợ chúng ta không giúp ngươi sao! Những người kia nhắm vào ngươi mà tới nơi này, cũng chẳng khác gì đang nhắm vào chúng ta cả.
- Đúng vậy! Lâm sư huynh cứu mạng của chúng ta, loại chuyện này làm sao chúng ta lâm trận lùi bước được?
- Địch nhân của Lâm sư huynh chính là địch nhân của chúng ta, chỉ cần Lâm sư huynh ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ lập tức quay lại giết đám người này.
... nguồn TruyenFull.vn
Một đám người lòng đầy căm phẫn, tự động xin đi giết giặc.
Chỉ có mình Giản Diêu Bạch là bảo trì tỉnh táo. Hắn quay đầu lại nhìn qua chỗ sâu sau lưng của mình, hình như cảm giác được cái gì, như có điều suy nghĩ cũng không nói chen vào.
- Ha ha, tâm ý của các vị ta tâm lĩnh. Chỉ là mấy tiểu tặc mà thôi, ta tự giải quyết được.
Lâm Hi thản nhiên nói, khoát khoát tay, ý bảo xem thường đám người này.
Nói đùa gì vậy!
Những kẻ này chính là muốn giết hắn. Đây chính là đồng môn nội đấu, nếu truyền ra thì bất kể đúng sai, đầu tiên tội danh tàn sát đồng môn Lâm Hi khó tránh khỏi, làm sao cho người ta nhìn thấy cơ chứ.
Lâm Hi từ trước đến nay đều tuân thủ cách làm người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta thì phải chết.
Mấy người kia một đường đuổi theo tới đây, nói rõ là người của Long thế gia phái tới giết hắn. Người ta đã muốn giết mình thì làm gì có đạo lý đứng cho người ta giết chứ.
Cho nên Lâm Hi suy nghĩ rất đơn giản:
"Ba người này đã đến không gian Hắc Long, cũng không cần quay về nữa!"
- Các vị sư đệ, chúng ta phải tin tưởng thực lực của Lâm huynh.
Giản Diêu Bạch lúc này đột nhiên nói chuyện. Khẽ vươn tay ngăn cản đám người, nói:
- Tình cảm Lâm huynh nhảy vào Tuần Thiên Ưng Yêu cứu giúp chúng ta, mọi người đều thấy rõ ràng. Lâm huynh nếu đánh không lại còn bỏ chạy được. Không bằng chúng ta trước tạm thời nghỉ ngơi ở đây đã, cho Lâm huynh đi làm việc của mình đi.
- Lâm huynh, ngươi đi trước đi. Trong chốc lát chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ khu vực núi của Long thú.
Giản Diêu Bạch nhìn qua Lâm Hi thật sâu, dường như hiểu cái gì đó.
Lâm Hi gật gật đầu, cũng không nhiều lời, thân hình nhoáng cái phóng lên cao, sau khi phóng lên trời thì biến mất vô ảnh vô tung.
- Sư đệ, sư muội, chúng ta cũng đi thôi.
Giản Diêu Bạch nói.
- Thế nhưng mà sư huynh, Lâm sư huynh cứu chúng ta, chẳng lẽ chúng ta mặc cho hắn đi một mình sao?
Tiểu sư muội hoạt bát nói, hơi có chút không cam lòng.
Giản Diêu Bạch nhìn qua mọi người và thở dài một hơi, nói:
- Các ngươi nghĩ lại đi, nếu như những người kia là nhắm vào chúng ta mà tới. Lúc trước có nhiều cơ hội như vậy vì cái gì bọn họ không có hạ thủ? Rất hiển nhiên những người kia là nhắm vào Lâm huynh mà đến. Nhưng mà các ngươi cũng nên nhớ đây là nơi nào, là người nào có thể tìm ra Lâm huynh và thông qua Hắc Long chi môn tiến vào nơi này, theo dõi tới tận đây?
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, tâm thần năm người chấn động, lập tức hiểu ra vấn đề gì.
- Giản sư huynh, ý của ngươi là...
Một tên đệ tử Bắc Đấu Cung nói chuyện do do dự dự.
- Tin tưởng ta, phương thức tốt nhất trợ giúp Lâm huynh chính là tận lực không phát hiện ra cái gì, đi thật xa.
Giản Diêu Bạch nói một câu.
Thế giới tiên đạo nguy hiểm không phải chỉ ở bên ngoài, còn có trong nội bộ tông môn.
Bất kể là Thần Tiêu Tông hay là tông phái nào cũng đều như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.