Lão cảm giác được, trên người Lâm Hi tràn đầy ý định giết người. Hắn là muốn giết lão.
- Đệ tử không thể giết trưởng lão?
Lâm Hi cười lạnh, đột nhiên dáng một cái tát, liền hung hăng nện vào trên mặt Vi Bất Bình.
Nửa khuôn mặt của Vi Bất Bình lập tức liền sưng vù lên:
- Vi Bất Bình, hồi đó không phải ngươi mắng ta là nghiệt chướng sao? Không phải nói cha ta và ta đều không phải đồ ra gì sao? Mắng đi? Tại sao không tiếp tục mắng nữa? Cầu xin tha thứ làm gì?
Sắc mặt Vi Bất Bình tái nhợt, chỉ cố không ngừng giải thích:
- Lâm Hi, ta là lão hồ đồ. Ta bị Mạnh Quân dụ dỗ, mê muội đầu óc? Lâm Hi, ngươi là ta chăm sóc lớn lên, chẳng lẽ ngươi đã quên đi lúc ngươi còn nhỏ thì vẫn còn gọi ta là thúc thúc. Thúc thúc thật sự sai lầm rồi, ngươi tạm tha cho ta có được hay không. Ta biết ta phạm vào sai lầm lớn, ngươi cứ giao ta cho Trưởng Lão Hội, đến lúc đó sẽ do Trưởng Lão Hội định đoạt. Như vậy cũng sẽ không làm ô uế bàn tay của ngươi.
- Ha hả.
Lâm Hi lắc đầu, nghe được Vi Bất Bình trước sau hoàn toàn là hai cách nói không giống nhau mà trong lòng cảm thấy một loại trào phúng thật lớn.
- Vi Bất Bình, ngươi thật đúng là giỏi giang a. Thấy cái chết đã đến nơi, liền đánh con bài thân tình. Ngày đó ngươi ở trên núi, lúc ngươi muốn giết ta thì tại sao lại không nghĩ tới khi ta còn nhỏ đã từng gọi ngươi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-toa/1434236/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.