Chương trước
Chương sau
- Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Vùng núi mãnh thú mặc dù nguy hiểm chất chồng, nhưng nếu chỉ không đi vào chỗ sâu quá mức, liền không có gì nguy hiểm. Hơn nữa, vùng núi mãnh thú linh khí rất cao, dược liệu có Hỏa hầu vài thập niên, trên trăm năm rất nhiều. Hơn nữa bên trong mãnh thú, gân cốt và huyết dịch đều là dược liệu, luyện chế thành đan. Có một số mãnh thú kết thành Thú Đan, thậm chí có khả năng dùng vào tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, so sánh dược liệu còn mạnh hơn nhiều. Trong giới Tông phái, đệ tử có chút thực lực cơ hồ đều sẽ biến nơi đó trở thành chỗ để tôi luyện. Người đến đó rất nhiều.
Tô Tử Huyên giải thích cho Lâm Hi.
- Sư tỷ, tỷ vừa mới nói ở vùng núi mãnh thú có rất nhiều dược liệu với Hỏa hầu cực cao?
Lâm Hi mẫn cảm nắm bắt những lời này.
- Ừ. Rất nhiều tông phái cũng cử người đi vào trong đó hái thuốc.
Tô Tử Huyên gật đầu đáp.
Tô Tử Huyên mặc dù chỉ nói phớt qua, nhưng cũng khiến cho Lâm Hi cảm giác vùng núi mãnh thú hình như là vườn thuốc công cộng vậy. Có điều Lâm Hi cũng biết, trong vùng núi mãnh thú có đủ loại mãnh thú hoành hành, người bình thường đi vào căn bản là chỉ có một con đường chết. Cho dù là một số cao thủ trong tông phái, nếu không cẩn thận mà gặp phải mãnh thú lợi hại gì đó thì cũng có khả năng chết ở bên trong đó.
Cho nên, vùng núi mãnh thú cho dù có rất nhiều dược liệu với Hỏa hầu cao, nếu muốn hái thì cũng quyết không dễ dàng giống như Tô Tử Huyên nói.
- Sư tỷ, lần này tỷ rời đi, liệu có phải sẽ còn phải đến vùng núi mãnh thú không?
Lâm Hi hỏi.
- Ừ, nơi đó mặc dù mãnh thú rất nhiều, nhưng thu hoạch cũng lớn. Nếu như muốn làm tăng võ công lên thật nhanh, nơi đó là con đường tắt!
Tô Tử Huyên gật đầu trả lời. Nàng đã đi qua đó không phải là lần đầu tiên, đối với vùng núi mãnh thú đã thành rất quen thuộc.
Lâm Hi suy nghĩ một chút rồi nói nghiêm túc:
- Đại sư tỷ, lần này lúc tỷ rời khỏi núi Ngũ Lôi thì cũng mang đệ đi nhé.
Lâm Hi là kẻ tài cao gan cũng lớn, mặc dù biết nơi đó hung hiểm trùng trùng, nhưng cũng quyết định đi vào trong đó tôi luyện một chuyến. Hơn nữa, dược thảo trong vùng núi mãnh thú đối với hắn có lực hấp dẫn rất lớn.
Mạnh Quân đã khống chế Tông Khố, cơ hồ cắt đứt nơi phát ra dược liệu của Lâm Hi. Mà vùng núi mãnh thú đối với Lâm Hi, cũng là lối thoát khác khá tốt.
- Ngươi muốn cùng ta đi vào vùng núi mãnh thú?
Tô Tử Huyên lấy làm kinh hãi.
- Vâng.
Lâm Hi gật đầu, hắn kể lại một lần chuyện Mạnh Quân cắt đứt nguồn dược thảo của mình cho nàng nghe.
- Cái gì? Mạnh Quân lại dám làm ra chuyện như vậy. Không được, không được, ta phải đi nói cho Đại trưởng lão, khép cho hắn một tội danh!
Tô Tử Huyên nói.
- Đại sư tỷ, vô dụng. Đại trưởng lão không thể nào tham gia vào công chuyện trong tông phái, cũng không phải tỷ không biết. Hơn nữa đại lão tặc Mạnh Quân xảo trá, hắn mặc dù vét sạch Tông Khố, nhưng mà hẳn là chỉ lợi dụng thân phận trưởng lão của chính hắn, còn thì để cho đám môn hạ đệ tử của hắn đến làm. Chúng ta cho dù muốn buộc tội hắn, cũng không bới ra tội danh. Hơn nữa, không phải tỷ cũng đã nói rồi sao, võ đạo cần phải kiên quyết tiến thủ, cần có tinh thần đối mặt khó khăn mà đi lên. Nếu như đệ đụng tới nguy hiểm liền chạy, sau này còn có thể có tiền đồ gì đây?
Lâm Hi đáp lại.
Tô Tử Huyên do dự một chút, rốt cục vẫn cứ gật đầu:
- Cũng được, có điều là đệ chỉ có thể hoạt động ở vùng ngoại vi. Với võ công của đệ, tự bảo vệ mình hẳn là có thừa. Mặt khác, cũng phải được Tam trưởng lão đồng ý. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Không thành vấn đề!
Lâm Hi vui mừng.
Tài nguyên mà Ngũ Lôi Phái có thể cung cấp cho hắn thật sự là có hạn. Hơn nữa, còn phải lúc nào cũng đề phòng âm mưu quỷ kế đến từ Mạnh Quân. Chỉ cần ra khỏi núi Ngũ Lôi, Lâm Hi chính là cá bơi trong biển rộng, trời cao mặc sức chim bay.
Hơn nữa khi ra đến bên ngoài, cũng có thể khỏi phải kìm giữ chân tay, toàn lực tu luyện "Quân Lâm Thiên Hạ Thể".
Tô Tử Huyên lại ở trong phòng Lâm Hi thêm một hồi nữa, hai người nhắc lại chuyện xưa rồi Tô Tử Huyên liền rời đi, đến ra mắt Đại trưởng lão.
Tô Tử Huyên ở lại trên núi Ngũ Lôi bảy ngày, trong bảy ngày này, Lâm Hi mỗi ngày tìm đến chỗ nàng để luyện quyền. Có Tô Tử Huyên trợ giúp và chỉ điểm, tu vi của Lâm Hi lại đột nhiên tăng mạnh lần nữa, làn da toàn thân cũng càng ngày càng cứng cỏi, dày dặn.
Phanh!
Tại một sân luyện võ trên núi Ngũ Lôi, Tô Tử Huyên vươn ngón tay ra, đột nhiên điểm trên người Lâm Hi. Tuy nhiên lần này, Lâm Hi cũng không bị đẩy lui. Cùng với ngón tay của Tô Tử Huyên điểm tới, trên người Lâm Hi phảng phất như có cuộn sóng vậy, nó lan ra từng đạo rung động tinh tế hút lấy ngón tay của Tô Tử Huyên.
Thế nhưng sau khi hút xuống sâu được nửa tấc, một cỗ lực lượng đột nhiên phản chấn lại. Ngón tay của Tô Tử Huyên bắn ra, cứ như vậy mà bị văng ra. Do phản chấn, thân hình đều hơi rung động một phen, dưới chân hơi lui lại một bước nhỏ.
- Được, không tồi! Làn da trong cơ thể đệ đã hình thành qua tu luyện, tạo nên hệ thống quy mô nhỏ, đã có đầy đủ năng lực phản chấn. Xem như sơ bộ đạt tới cảnh giới Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ. Còn lại chính là công phu mài mòn, từ từ tôi luyện làn da cho càng thêm cứng cỏi, rắn chắc.
Tô Tử Huyên vừa lòng gật đầu.
Tuy rằng nàng chỉ đợi bảy ngày trên núi, nhưng ngộ tính và sự bền bỉ luyện công mà Lâm Hi thể hiện ra lại làm cho nàng thấy quá tuyệt vời. Hiện tại, nàng đã rất khó lòng đứng bất động tại chỗ để đón đỡ công kích của Lâm Hi.
- Đa tạ sư tỷ chỉ điểm.
Lâm Hi nói từ đáy lòng. Hắn cảm giác được, tính bền của làn da trong cơ thể đã gia tăng, không chỉ có thể phản chấn thương tổn, đồng thời cũng tăng lên sức bật của cơ thể hắn.
So ra trong khoảng thời gian này, lực lượng của Lâm Hi lại tăng thêm không ít. Nếu như hiện tại lại đối đầu Trương Long thì đã không cần dùng tới chiêu "Chuy Kích Tam Liên Thức" trong tuyệt học bảo bối của mình!
- Ừ, không còn sớm nữa. Chúng ta xuất phát đi.
Tô Tử Huyên vẫy tay gọi một cái, trên núi liền có một chiếc xe ngựa chạy lại đây.
Vùng núi mãnh thú cách núi Ngũ Lôi một quãng đường xa, đi một mạch tới đó là không thực tế.
- Giá!
Sau một lát, một hồi hí dài vang lên, Lâm Hi và Tô Tử Huyên bước lên xe ngựa, lên đường bụi mù cuồn cuộn, cứ thế rời đi.
Vùng núi mãnh thú, ở vào phía đông bắc núi Ngũ Lôi, cách xa nhau mấy ngàn dặm.
Vùng núi này có bốn dãy núi chính và vô số nhánh núi nhỏ. Bốn dãy núi chính được mệnh danh theo tên của thần thú, phân biệt là Thanh Long Sơn Mạch, Bạch Hổ Sơn Mạch, Chu Tước Sơn Mạch và Huyền Vũ Sơn Mạch. Bốn dãy núi chính chạy dọc theo bốn hướng đông, nam, tây, bắc mà kéo dài, kéo dài dằng dặc.
Bốn dãy núi chính này cây cao chọc trời, mây mù bao phủ, mãnh thú hoành hành, là nơi mà linh khí thịnh nhất, đồng thời cũng là nơi hung hiểm nhất. Ngay cả rất nhiều Tông chủ tông phái cũng không dám dễ dàng tiến vào trong đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.