Kế Mông cảm nhận được, từ ngày nó đến đây, Hứa Đình đối với nó không còn quan tâm như lúc đầu.
Tuy rằng nó mỗi ngày vẫn nằm ở một góc trên giường của Hứa Đình mà cuộn tròn lại ngủ, Hứa Đình cho nó ăn táo, nó có thể tự do bay đến mọi nơi, thậm chí nó còn có thể nằm ở trên cái giường nhỏ ở chỗ hành lang gấp khúc mà hóng gió ngủ nghỉ. Kế Mông vẫn là cảm thấy được rằng, Hứa Đình đối với nó không còn tốt như trước kia nữa.
Hứa Đình không giống những tiểu tiên khác đem thần thú của mình đi tu luyện cùng, luôn một mình luyện công, bắt nó phải ở trong viện. Hứa Đình ngay cả lời nói đồng ý giữ nó lại bên mình làm thần thú cũng chưa từng nói qua.
Một ngày kia, Hứa Đình luyện công trở về, ôm trong lòng một con tiểu hổ có hoa văn màu trắng. Tiểu hổ từ trong lòng Hứa Đình nhảy lên trên mặt đất, hóa thành một nam đồng chừng mười hai mười ba tuổi, cái đuôi dài màu trắng có đường vân đen ở phía sau cứ đong đưa đong đưa, trên đỉnh đầu có hai cái lỗ tai bóng loáng đang vênh vênh lên, nó bổ nhào về phía Kế Mông, xách hai cái cánh bé xíu của thằng nhỏ lên, lấy tay chỉ chỉ vào đầu của nó.
Hứa Đình cười hì hì mang Kế Mông từ trong tay nó ra: “Nó không phải là đồ chơi đâu, lại đây nào, để ta nói cho ngươi biết, nó là tiểu thái tử Kế Mông của Đông Hải Long Vương. Kế mông, nó là A Thiên.”
A Thiên nghiêng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-thu/72129/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.