Ở một mảnh đất trống nào đó.
Xung quanh toàn là đất, đá, sỏi không ngừng lẫn lộn vào nhau, màu đất nâu đậm, cứng ngắt cực kỳ không tươi xốp, càng không thích hợp để phát triển.
Có thể nói là mảnh phế địa không người thèm muốn.
Có điều nơi này khá lớn, bán kính khoảng ngàn mét, bên trong phạm vi này không có lấy một sinh vật sống, đến cả con kiến đều hiếm thấy.
Vậy mà trên không trung của vùng phế địa này lại xuất hiện một thân ảnh.
Y là một cái thiếu nam cỡ mười ba mười bốn tuổi, trên người mặc một bộ y phục màu xám, mái tóc màu đen cột lên thành đuôi ngựa, khuôn mặt trắng bóc biểu lộ có chút nghiêm túc, diện mạo tuấn dật.
Hiện tại, hai con mắt của hắn đang không ngừng nhìn xuống mảnh phế địa này, Pháp Lực cuồn cuộn truyền vào đôi mắt như muốn nhìn thấu nơi phế địa này.
Tròng mắt liếc ngang liếc dọc, sau đó đột nhiên ngưng tụ lại, khóe miệng nhuếch lên, trên gương mặt nở một nụ cười lạnh lùng thì thào:
- Tìm thấy người rồi, con giun đất này!
Xong, trên tay phải của hắn bỗng nhiên biến ra một thanh trường mâu dài, nó có màu đỏ nâu sẫm, bên trên điêu khắc vô số con rắn với đủ loại hình thù.
Điều kì dị là những con rắn này đều đã chết, có con bị chém rụng đầu, có con bị cắt thành hai nữa, có con bị lột da, có con bị rút xương hóa thành một bãi bùn nhão, có con lại bị xước tích đầy mình,...
Không những vậy mà thanh trường mâu này còn tản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-song-tuyet/4244076/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.