Ngôn Sơ Thất kéo Bạch Tử Phi chạy như bay ra ngoài Ngôn gia.
Mây tía bên kia cũng đuổi theo bọn họ. Cả hai không quay đầu, chỉ cắm cúichạy về phía trước, Ngôn Sơ Thất dùng hết khả năng khinh công của mìnhđể kéo Bạch Tử Phi chạy.
Bạch Tử Phi có thể đằng vân vừa nhanh vừa ít tốn sức hơn Ngôn Sơ Thất dùngkhinh công nhiều, nhưng không hiểu sao khi bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm lấy tay hắn, không ngừng chạy về phía trước thì tâm tình của hắn lạitốt vô cùng. Giống như mình cũng là một phàm nhân bình thường, cướp nữnhân của người khác, lại sợ người ta đuổi theo vì vậy không ngừng ra sức chạy trốn…
Bạch Tử Phi vô cùng hưng phấn, vừa chạy vừa la “ chạy mau, chạy đi, chúng ta chạy về phía trước, nơi đó là thiên đường ah”
Té xỉu!
Ngôn Sơ Thất hai chân run rẩy, suýt nữa là té nhào
Bạch Tử Phi dừng bước hỏi “ nương tử, làm sao vậy?”
Nương. . . . . . Nương tử? ! Ngôn Sơ Thất suýt rơi lệ, không biết hắn bị cái gì bám vào người.
Bạch Tử Phi chớp chớp mắt, chân thành nắm tay Ngôn Sơ Thất “ nương tử, từnay về sau ngươi cứ yên tâm theo ta. Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, chongươi trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời. Từ nay về sau, ngươidệt vải ta cày ruộng, ngươi nấu cơm ta chẻ củi, chúng ta gắn bó bênnhau, mãi không chia lìa. Ngươi từ nay về sau chờ hưởng hạnh phúc đi”
Phốc…
Sơ Thất tiểu thư cười đến mức suýt chút nữa phun nước miếng trên mặt Bạch Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-nguoi-dang-lam-gi/1454928/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.