Khi Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư bị đẩy ra ngoài thì cũng là lúc Điệp Lạc,Ngôn Sơ Tam cùng các điệp nhân vừa đến, liền vội vàng giúp họ cởi trói
“Tam ca.” Ngôn Sơ Thất vội vàng nắm chặt tay hắn
Ngôn Sơ Tam cũng nắm lấy tay nàng, vội vàng cởi trói cho nàng “ muội muội, ngươi không sao chứ?”
Ngôn Sơ Tam lúc này không giống như khi ở Ngôn gia nữa, hắn đã thay namtrang, không chỉ mi thanh mục tú mà trên người không trang điểm phấn son nên càng anh tuấn động lòng người.
Ngôn Sơ Thất lắc đầu, nhìn thoáng qua ca ca rồi lại nhìn Điệp Lạc ở sau hắn.
Hai cánh của Điệp Lạc bị xé rách, còn có vết máu nhưng nàng vẫn chuyên tâmgiúp Vân Tịnh Thư cởi trói, vì mất máu mà sắc mặt tái nhợt, vẻ yếu ớtcàng làm tăng thêm sắc đẹp của nàng.
Điệp Lạc cảm giác có người đang nhìn mình, liền ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếc nhìn lại.
Hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung, gương mặt tinh xảo tái nhợt…làm cho Ngôn Sơ Thất trong lòng khẽ rúng động, nhẹ nhàng gọi một tiếng “ tẩu tẩu”
Điệp Lạc đột nhiên cảm thấy xúc động, nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
Nàng. . . . . . Không có nghe lầm chứ? Tiểu cô nương này gọi nàng là tẩu tẩu. Nàng là muôi muội của hắn, nàng kêu như thế chẳng lẽ đã thừa nhận thânphận của mình? Chuyện này đối với Điệp Lạc thật quá mức tưởng tượng.Nàng hiện tại đã là yêu nên chẳng dám hi vọng xa vời nhưng một tiếng tẩu tẩu của Ngôn Sơ Thất lại làm nàng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-nguoi-dang-lam-gi/1454919/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.