Thục trung Đường môn, trên giang hồ đồn đãi là nơi thần bí nhất, là đại mônphái đứng đầu, công phu dụng độc bậc nhất, đệ tử hoạt động rất ít trêngiang hồ, làm việc quỷ bí, xuống tay tàn nhẫn, một khi bị người Đừng môn nhắm trúng thì không thể sống nổi. Như vậy Đường môn bị rất nhiều người để ý, nhưng người trên giang hồ cũng không dám vuốt râu hùm, sợ đâutrong lúc bất tri bất giác trúng phải Vô ảnh độc nổi tiếng của Đường môn thì tánh mạng khó bảo toàn.
Khi Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất bôn ba một mạch suốt ba trăm dặm từ YênChâu tới Đường môn thì trời cũng đã ngả về chiều, ánh hoàng hôn trải dài khắp mặt đất.
Ánh tà dương chiếu rọi lên đại môn của Đường môn, làm cho bậc thang cao cao cũng nhuốn ánh sáng màu cam như là thiên đường. Đường môn là danh mônđại phái, khí thế sừng sững lại như được che bởi một tầng bí mật. Đứng ở chân núi nhìn lên cánh đại môn được sơn son mấy chục năm không phải,cảm giác Đường môn cao cao tại thượng, tự tin và đầy khí thế.
Ngôn Sơ Thất nghiêng người nhìn Vân Tịnh Thư.
Hắn vẫn lặng yên đứng nhìn.
Dọc đường đi hắn cũng không nói một lời như bây giờ, chỉ cau mày giống nhưđang đắm chìm trong thế giới của mình. Tới Đường môn rồi, vẻ mặt của hắn vẫn lãnh liệt như cũ, ánh mắt vẫn sắc bé…ánh mắt đó làm người ta phảisợ hãi, phải lùi bước…
Ngôn Sơ Thất khẽ kéo tay áo hắn
“Vân công tử, sự vô tuyệt đối, trước khi chưa rõ ràng mọi chuyện đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-nguoi-dang-lam-gi/1454897/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.