Trong nửa năm, Phi Linh đã tập đứng và biết nói chuyện. Điều này làm bất kì ai cũng phải lấy lòng kinh hãi. Đứa bé chỉ chào đời trong nửa năm đã có đứng, đi lại và nói chuyện được thì còn gì khác ngoài yêu nghiệt để diễn tả.
Trong 1 tháng đầu tiên, cậu đã phát ra được từ đầu tiên khi Lam Tiên đang bế bồng cậu ngân nga tiếng hát cho cậu nghe.
-Lam…Tiên…
Lam Tiên nghe được mà sửng sờ, vừa kinh ngạc vừa không biết làm gì.
-Phu nhân, phu nhân Phi thiếu chủ đã nói được rồi, cậu ấy gọi tên của con này.
-Hả? Làm sao Phi Linh biết nói sao?
Ngay khi Lam Tiên kể lại cho Tuyết Hoàng Linh sự tình vừa mới xảy ra, Tuyết Hoàng Linh chảy mồ hôi xoay sang bế Phi Linh lên.
-Con yêu của mẹ, con kêu “mẹ” xem nào.
-…mẹ…
Nghe được Phi Linh nói, Tuyết Hoàng Linh đột ngột chết lặng, hai dòng nước mắt tự nhiên chảy xuống.
-Con tôi biết nói, quả thật biết nói rồi.
-Phu nhân, con đã nói với người mà, thiếu chủ chính là thiên tài trời sinh.
-Ừm, nhà ta quả thật có phúc được trời phù hộ.
Sau một hồi nói chuyện trong vui mừng, sự tình Phi Linh đã cất tiếng đầu tiên đã lan truyền cho tất cả gia tộc Phi, Tuyết 2 nhà. Tin tức này trở nên động trời như thể, ngay cả Phi Lăng, cha của Phi Linh cũng được Phi Thiên Long, ông nội của Phi Linh triệu gọi về để ăn mừng. Phi Thiên Long còn thông báo cả thông gia.
Tin tức này cũng đã lan truyền cho các gia tộc khác ở xung quanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-dao-he-thong/58872/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.