Chương trước
Chương sau
-Diệp Hiên sư huynh, Tiêu Ngưng Nhi đã sớm là hoa có chủ.

Mộ Dung Vũ cười nhạt, nhìn về phía Diệp Hiên nói ra.

-Đã như vầy thì quên đi.

Diệp Hiên thở dài một cái nói. Tuy hắn ái mộ Tiêu Ngưng Nhi, nhưng chỉ mới là ngưỡng mộ trong tức khắc mà thôi, nếu đã có người khác thì hắn cũng từ bỏ.

Toàn bộ thiên điện vô cùng náo nhiệt, đệ tử tam đại Thần Tông bàn tán phiếm luận, trao đổi võ đạo, càng náo nhiệt, đương nhiên trong đó cũng tránh không được một ít giao thủ.

Trong thiên điện thiên tài, tất cả các đệ tử đều tề tụ về đúng lúc này, trong thiên điện đột nhiên ồn ào...Một thanh niên mặc bạch ngân trường bào đi tới, suất khí oai hùng, bộ pháp trầm ổn, những thiên tài đang đứng trong đây đối với hắn chỉ như là một bầy gà.

-Không ngờ Long Thiên Minh cũng tới!

Nguyên nhân mọi người ồn ào náo động, là vì thân phận của Long Thiên Minh cực kỳ đặc thù, bình thường đều dốc lòng tu luyện rất ít xuất hiện, phải biết rằng hắn là người thừa kế thứ nhất của Long Ấn thế gia, là người được đề cử vị trí tông chủ tiếp theo mà không ai có thể cạnh tranh!

Long Thiên Minh chậm rãi đi tới, lưu quang vận chuyển chung quanh, khí tức trên thân tự thành một mạch, dẫn dắt hơi thở của tất cả mọi người. Tất cả mọi người đều không tự chủ được bị ảnh hưởng của hắn.

Long Thiên Minh hai mười sáu tuổi, đã đạt đến Thiên Tinh cảnh cửu tinh cấp độ, là một trong mấy thiên tài chói mắt nhất trong cả Vũ Thần Tông. Dù sao Tiêu Ngưng Nhi cũng không có hé lộ ra bản thân tu vi gần đạt đến Thiên Tinh cảnh, nếu không thử nghĩ xem chỉ mười bốn mười lăm mà đã được Thiên Tinh cảnh thì có khi cả Long Khư Giới Vực sẽ náo loạn a.

Hắn thấy được Long Vũ Âm nên đến xem.

-Nguyên lai đường muội cũng ở nơi đây!

Thấy Long Thiên Minh, Long Vũ Âm hừ một tiếng quay đầu đi, hoàn toàn không cho Long Thiên Minh mặt mũi.

Long Thiên Minh cười cười, lơ đễnh, rất có khí độ, ánh mắt đảo qua mọi người, ánh mắt đã rơi vào trên người của Tiêu Ngưng Nhi.

-Thật không ngờ ta còn có cơ hội gặp mặt Thiên linh căn cửu phẩm Tiêu Ngưng Nhi a.

Long Thiên Minh dường như hoàn toàn loại Phi Linh ra khỏi tầm mắt.

Tiêu Ngưng Nhi cười lại với Long Thiên Minh chào hỏi một chút, nhưng thái độ của Long Thiên Minh làm Phi Linh cực kỳ không ưa.

Long Thiên Minh không thể nghi ngờ bị vây quanh bởi những thiếu nữ xinh đẹp Thiên Âm Thần Tông tiến tới đứng cạnh Long Thiên Minh, cười sáng lạn, quyến rũ hướng về Long Thiên Minh, bất quá Long Thiên Minh hoàn toàn làm như không thấy, lễ kính mỉm cười, bộ dạng hoàn toàn xem nữ sắc.

Ăn uống linh đình, sau đó nhân vật đứng đầu Long Thiên Minh, Vũ Thần Tông, Hỏa Thần Tông cùng Thiên Âm Thần Tông cùng ngồi vào bàn, bọn họ tại thiên điện không thể nghi ngờ là có được khí tràng cường đại nhất, người bên cạnh nói chuyện với bọn họ đều rất thận trọng.

Tại Vũ Thần Tông có Long Thiên Minh cao cao thiên tài đứng nhất, thì Thiên Âm Thần Tông và Hỏa Thần Tông cũng không kém cạnh. Thiên Âm Thần Tông có Minh Nguyệt Vô Song, Hỏa Thần Tông có Viêm Dương.

Tam đại Thần Tông, Minh Nguyệt Vô Song, Viêm Dương, Long Thiên Minh, không thể nghi ngờ đều là tồn tại chói mắt nhất.

Long Thiên Minh tuy địa vị phi phàm, nhưng mà so sánh cùng Thiên Âm Thần Tông thánh nữ Minh Nguyệt Vô Song, còn có Hỏa Thần Tông Viêm Dương, lại chỗ thua kém một ít. Dù sao Viêm Dương đã bị xác định ra mặc ứng cử cho chức tông chủ Hỏa Thần Tông, Minh Nguyệt Vô Song tuy không phải người thừa kế, nhưng ở bên trong Thiên Âm Thần Tông lại có địa vị cao cả.

Long Thiên Minh hướng Minh Nguyệt Vô Song, Viêm Dương hai người nhìn thoáng qua, chắp tay cười nhẹ, lộ ra thái độ gần gũi, Minh Nguyệt Vô Song cũng gật đầu đáp lễ, nhưng vẫn duy trì thần sắc lạnh lùng nhìn Viêm Dương, hoàn toàn xem Long Thiên Minh như không tồn tại, khiến cho Long Thiên Minh có chút xấu hổ. Nhưng Long Thiên Minh rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, cùng người bên cạnh cao giọng đàm tiếu, bộ dạng như không để ý chút nào.

Rất nhanh buổi đấu giá liền bắt đầu rồi cũng nhanh chóng kết thúc, Cố Bối dạo gần đây tài lực mạnh mẽ mua sắm rất ra dáng đại gia vun tiền. Trong buổi đấu giá, Cố Bối ưa nhất một bức đồ thư, ý vị phát ra từ nó rất thâm sâu khó dò, nhưng vẫn có vài người biết hàng muốn mua và cũng có người không biết nhưng pháp nhãn rất tinh, biết nó là đồ vật không tầm thường, trong đó có Viêm Dương cũng tranh mua, nhưng cuối cùng là Cố Bối giành được. Mặc dù hơi tiếc nhưng Viêm Dương cũng không có gì làm quá lên cả. Mà hỏi Cố Bối thì hắn nói đem về để trưng bày. Phi Linh nghe thôi không khỏi cười đau bụng, dùng đến hai mươi lăm vạn linh thạch đi mua thứ này về trưng, tuy Phi Linh có cảm nhận được điểm đặc biệt của bức đồ này nhưng cậu không có hứng thú với nó.

Chỉ thấy cô nương dẫn chương trình nói:

-Chúng ta các loại bảo vật đã đấu giá xong, tiếp theo chính là màn tụ hội luận đạo, chúng ta lúc này đây luận đạo, chủ đề để bàn luận chính là cầm kỳ thư họa. Đem ý niệm lý giải đối với đại đạo, tất cả đều dung nhập vào bên trong cầm kỳ thư họa, lại để cho tất cả mọi người đánh giá.

Trên khoảng trống phía trước, đã có người hầu đem đàn tranh, bàn cờ cùng với giấy và bút mực... đem lên.

Bên trong Thiên Điện, các đệ tử tam đại Thần Tông ánh mắt đều rơi vào những vật bên trên, trong nội tâm khẽ nhúc nhích, như thể một chuyện vô cùng thú vị. Nếu có thể chứng kiến đám người Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song viết chữ, hoặc là nghe một chút tiếng đàn bọn họ..., cảm thụ đạo niệm trong đó, nói không chừng có thể làm cho mình tại võ đạo tiến thêm một bước!

Cô gái dẫn chương trình tên Cầm Duyệt, Cầm Duyệt đi đến bên giá đàn tranh, khẽ mỉm cười nói:

-Nếu mọi người không chê, lần này ta tình nguyện đến trước làm người khởi xướng, mong rằng chư vị vui lòng chỉ giáo!

Nghe được Cầm Duyệt nói muốn bộc lộ tài năng, phía dưới rất nhiều đệ tử đều cao giọng ủng hộ.

Cầm Duyệt ngồi xuống bên cạnh đàn tranh, tư thái ưu nhã, duỗi ra hai cánh tay mỹ lệ, cử động ngón tay chậm rãi bắt đầu.

Tiếng đàn uyển chuyển trầm thấp, như tiếng vọng phía chân trời. Giống như vũ trụ bao la, xa nghe im ắng, yên lặng nghe vẫn còn tại bên tai. Ở trong đó ẩn chứa một nỗi ưu tư, một tia tình cảm, dịu dàng mỹ lệ.

Bông nhiên, âm thanh đàn tranh, đột nhiên chuyển gấp, giống như bình bạc bắn tung toé, tuy rằng rất gấp, nhưng vẫn mang vẻ đoan trang, trầm ổn.

Tất cả mọi người không khỏi chìm đắm trong tiếng nhạc, linh hồn hải tựa hồ nhận lấy từng tia dẫn động, theo âm luật chấn động. Theo tiếng đàn, tựa như đột nhiên đi tới một chỗ thế ngoại đào nguyên, ánh mặt trời ấm áp.

Giai điệu sau khi chấm dứt, tiếng mọi người tán dương không ngừng bên tai.

-Tiếng đàn Cầm Duyệt cô nương tựa như âm thanh nước chảy, bên trong tình ý ẩn chứa cảm ngộ, thật sự là không giống người thường!

-Tiếng đàn Cầm Duyệt cô nương đến giờ dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, thật sự là làm cho người ta vô cùng hoài niệm a!

...

Tiếng tán dương không ngừng vang lên, nhưng mà đám người Long Thiên Minh, Minh Nguyệt Vô Song, Viêm Dương lại có vẻ rất là lạnh nhạt, cười mà không nói. Dù sao lý giải của Cầm Duyệt đối với đại đạo, với bọn họ mà nói, vẫn chỉ là dừng lại ở mức sơ cấp, cùng bọn hắn so sánh, vẫn là thua kém nhiều lắm.

Cầm Duyệt đứng lên, khẽ khom người, nói ra:

-Cầm Duyệt bêu xấu, lại để cho mọi người chê cười. Cầm Duyệt vừa rồi đã mở màn, phía dưới liền đến phiên chư vị rồi!

Nghe được Cầm Duyệt nói, rất nhiều người không khỏi có chút xấu hổ, Cầm Duyệt tiếng đàn đã đến loại cấp độ này, bọn hắn đi lên đó mới là thật sự bêu xấu, màn luận đạo này, tốt hơn hết là để cho cao thủ chân chính đi lên, như vậy ngược lại mới có thể có thu hoạch lợi ích.

-Trong tất cả đệ tử thiên điện, Viêm Dương sư huynh, Minh Nguyệt sư tỷ còn có Long sư huynh không thể nghi ngờ là ba người đứng đầu, kính xin ba vị đi lên, chỉ điểm chúng ta một phen!

Không biết là ai nói ra câu này.

Mọi người rất nhanh đều bắt đầu phụ họa.

Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song cùng Long Thiên Minh ba người, tại lý giải đối với đại đạo, tuyệt đúng là đạt đến trình độ kinh người, chỉ cần bọn hắn triển lộ 1 chút, những người khác khẳng định đều sẽ thu được lợi ích không nhỏ.

Long Thiên Minh nhìn Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song, cười một tiếng nói:

-Trong số ba người thì ta là yếu nhất, ta đây không ngại bêu xấu, về sau lại mời Minh Nguyệt sư tỷ còn có Viêm Dương sư huynh lên đi!

Nghe được Long Thiên Minh nói, tất cả mọi người không khỏi vì Long Thiên Minh khí độ thầm khen rồi một tiếng, ba người đều là hậu bối nổi bật bên trong tam đại Thần Tông, giữa nhau khó tránh khỏi sẽ có chút cạnh tranh lẫn nhau, nhất định sẽ không vui vẻ như vậy, nhưng mà Long Thiên Minh lại chủ động nhận thua, đây không phải việc người bình thường có thể làm được.

Nhìn bóng lưng Long Thiên Minh, Viêm Dương khinh thường cười lạnh một tiếng, hắn như thế nào lại nhìn không ra tâm tư Long Thiên Minh, chẳng qua là hắn căn bản khinh thường loại trò hề rẻ tiền này. Long Thiên Minh lời đầu tiên tự nhận không bằng 2 người kia, các đệ tử tam đại Thần Tông sẽ cảm thấy, dù là Long Thiên Minh không bằng hai người còn lại, cũng không có gì mất mặt, nhưng nếu như có thể thắng cả hai, cái kia lại là một việc cực kỳ xuất sắc, dù sao từ đầu Long Thiên Minh đã đứng ở thế yếu. Về phần Minh Nguyệt Vô Song, vẫn như cũ bộ dạng lãnh đạm, dường như thắng bại đối với nàng mà nói không có bất kỳ ý nghĩa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.