Chương trước
Chương sau
-Tỷ tỷ ta rốt cuộc là trúng phải độc gì? Tại sao không vị đại phu nào có thể tìm ra triệu chứng trúng độc?

Cố Bối bắt đầu gấp gáp nói. Biểu hiện của hắn cho tháy rất có thể hắn là một tên siscon. Mà không biết Cố Lam có hay không đón nhận tình yêu của hắn mà thôi.

-Ta kiến thức cũng rất hạn hẹp, thành thật ta không biết loại độc này tên gì, nhưng ta có thể hoàn toàn trị tận gốc cho nàng.

Phi Linh nhún vai nói. Cậu cũng đâu phải toàn năng, cái gì cũng biết, nhất là đối với người của thế giới bên ngoài thì ít nhất tốn không ít thơi gian để mò mẩm toàn bộ kiến thức.

Nghe Phi Linh nói, trong lòng Cố Lam khẽ động, cùng Cố Bối nhìn nhau, có ai lại không biết bệnh mà lại biết cách chữa bao giờ, nhưng mà Phi Linh dường như là lựa chọn cuối cùng cho Cố Lam, nếu không thử một lần này, có khi phải hối hận cả đời.

-Vậy xin ngươi hãy giải trừ độc này giúp tỷ tỷ ta.

Cố Bối lo lắng bắt lấy hai cánh tay của Phi Linh cầu xin, sau đó lại nói:

-Chỉ cần ngươi có thể trị được hết bệnh của tỷ tỷ ta, mặc kệ điều kiện gì, chúng ta đều đáp ứng!

-Ầy. Các ngươi làm gì phải gấp gáp. Ta chữa cho tỷ tỷ ngươi cùng lắm chưa đến vài cái hơi thở a.

Phi Linh nhìn thấy Cố Bối như vậy gấp gáp không khỏi trấn an hắn.

Cha mẹ huynh muội hai người Cố Lam cùng Cố Bối đều chết sớm, tuy rằng thân là dòng chính, thiên phú xuất chúng, nhưng do Cố Lam đột nhiên bị tê liệt, đánh mất quyền kế thừa, trừ phi tu vi của Cố Bối có thể quật khởi, mới có thể một lần nữa có được tư cách làm người thừa kế. Cố Bối ở trong mắt người ngoài, vẫn luôn là một tên công tử phóng đãng, ăn không ngồi rồi, nhưng mà trên thực tế, Cố Bối đang vô cùng cố gắng tu luyện, thiên phú không chút thua kém Cố Lam, tỷ tỷ của hắn.

-Còn về phần linh thạch thì chúng ta cũng không cần. Chủ yếu đến đây ta cũng chỉ là ngụy trang dưới hình thức làm nhiệm vụ mà thôi, đệ tử mà không làm nhiệm vụ dễ bị nghi ngờ lắm.

Phi Linh cười nói. Mặc dù nói khá rõ ràng, nhưng Cố Bối và Cố Lam nghe vẫn không hiểu.

-Nói cho đúng là, các ngươi ở nơi này liệu có phải là nơi an toàn không? Nếu như kẻ đó biết ta có thể giúp đỡ tỷ tỷ ngươi giải độc, có thể hay không lại sẽ tìm biện pháp khác ám toán tỷ tỷ ngươi?

-Tiên sinh không cần phải suy nghĩ nhiều đâu

Cố Lam đã minh bạch lỗi băn khoăn trong lòng của Phi Linh.

-Trải qua chuyện lần này, chúng ta đã biết, coi như là tại trong gia tộc của chúng ta. Cũng có người muốn đưa chúng ta vào chỗ chết. Nếu như tiên sinh thật có thể giải được chất độc trên người của ta, chúng ta sẽ giấu giếm hết thảy, theo ý của người. Ta vẫn như cũ là một phế nhân.

Cố Lam nói.

-Không cần. Như cách của các ngươi như thế quá tốn thời gian. Hừm…. Ta muốn chính là các ngươi hãy cùng ta thành lập ra một thế lực cho riêng chúng ta, nhưng trước hết để tìm thêm hai ba người thuộc thế gia khác, cũng là giống chính như các ngươi.

Phi Linh nói. Đột nhiên trong đầu Phi Linh lại nghĩ ra một cái ý tưởng, thành lập thế lực, Tiêu Ngưng Nhi làm chủ, nếu có thể tranh đoạt vị trí cao nhất ở đây, tông chủ, thì không có cái gì có thể đe dọa Tiêu Ngưng Nhi nữa rồi.

Nghe được những lời của Phi Linh, Cố Bối hay Cố Lam vẫn là Tiêu Ngưng Nhi cũng kinh ngạc, thành lập thế lực a. Có thế lực như Cố Thị chống chân, còn tìm thêm hai ba cái chống chân khác nữa, ý đồ có thể nói là sâu xa.

-Hay tìm thêm cô nàng Long Vũ Âm kia thì thế nào? Nàng ta có hứng thú với các ngươi đấy.

Cố Bối bình định tâm tình, cười nói. Cố Lam nghe được Long Vũ Âm cũng xác thực nghe qua, Long Ấn thế gia quá ưa là khủng bố làm sao không ai ở Vũ Thần Tông lại không biết.

-Ừm, nàng ta ta sẽ từ từ dẫn dắt.

Phi Linh gật gật đầu nói.

-Trước tiên để ta chữa độc cho Cố Lam tiểu thư đã.

Phi Linh suy nghĩ một hồi rồi đảo ánh mắt đến Cố Lam trên người.

-Làm phiền ngài rồi.

Cố Lam rất lễ tiết nói.

Sau đó Phi Linh đến kế bên Cố Lam, ai cũng có chút không hiểu, không lẽ không cần thuốc hay sao? Định chữa chay à?

Tay Phi Linh khẽ đặt lên lưng của Cố Lam, trong đầu ý niệm mong muốn, trích ra một tia lực lượng, vận động Thiên Thần Quang. Chỉ thấy, trên tay Phi Linh xuất hiện hào quang sáng màu vàng.

Lúc này Cố Lam chỉ cảm thấy một cổ dịu nhẹ như dong nước đi vào trong cơ thể mình, dần dần lan tỏa khắp nơi, đi vào trong máu thịt, lên đến trí óc, khiến đầu óc nàng thanh tỉnh tột cùng. Những đường kinh mạch bị tắt nghẽn kia nhanh chóng được nguồn lực lượng như dòng nước ấm kia đả thông, thậm chí kinh mạch của nàng còn bành trướng ra gấp hai ba lần lúc xưa nữa, có thể nói Phi Linh dùng cách này như ban cho Cố Lam một cơ thể mới vậy, hoàn toàn vượt trội so với cơ thể cũ, nhưng vẫn còn kém Tiêu Ngưng Nhi a.

Trải qua mấy lần hơi thở, hào quang màu vàng kia cũng dần dịu đi rồi phai nhòa. Cố Lam hai mắt cũng từ từ mở ra, tinh quang xuất hiện trong mắt nàng, cứ như là mở đầu cho một cái gì rất mới, rất mạnh mẽ mà trưởng thành vậy.

-Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy thế nào rồi?

Cố Bối lo lắng nhìn Cố Lam hỏi thăm.

-Ta ổn. Đạ tạ tiên sinh đã ra tay giúp đỡ.

Cố Lam cười nhẹ với Cố Bối, rồi quay sang nói với Phi Linh.

-Ngươi thử đứng lên xem.

Phi Linh gật đầu rồi nói. Cố Lam đáp ứng lời yêu cầu của Phi Linh. Hai chân từ từ cử động. Cố Bối thấy chân của Cố Lam cử động được không khỏi nhẹ lòng rất nhiều. Cố Lam thân dưới bị liệt chính là không thể nào đi lại khiến hắn rất đau lòng.

Cố Lam vẫn tiếp tục, nàng đặt chân xuống dưới đất, hai tay bám lấy hai tay vịn của chiếc xe lăn lăn làm bằng gỗ, dùng lực để nâng bản thân đứng dậy. Do cơ thể mới nàng vẫn chưa thích ứng được nên còn có hơi khó khăn.

Mới đầu vẫn còn hơi hơi không quen, nàng vừa đứng lên còn loạn choạng, nhưng có Cố Bối bên cạnh nàng, dìu nàng từ từ từng chút một. Cuối cùng nàng đã quen dần, đi lại rất bình thường.

-Phi Linh huynh. Đa tạ huynh. Phần này nhân tình ta sẽ khắc ghi trong tâm.

Cố Bối định cúi đầu cảm ơn Phi Linh nhưng bị Phi Linh can lại. Cố Lam cũng hết lời cảm ơn.

-Không biết từ nhỏ người đã lớn lên ở đâu?

Cố Lam suy nghĩ một chút, tìm đề tài nói ra.

-Tiểu linh lung thế giới.

Phi Linh đáp. Đây là lấy cái lí do ngụy biện mà thôi, chứ không lẽ lại nói là thần linh đến đây do lạc đường sao?

-A? Nguyên lai là tiểu linh lung thế giới.

Cố Lam thanh âm có chút kinh ngạc.Nói:

-Thời thơ ấu của ta cũng có một vị lão sư, cũng đến từ tiểu linh lung thế giới.

Phi Linh nghe được cũng không có cắt ngang mạch truyện của Cố Lam, nghĩ ra câu hỏi hay để hỏi lại:

-Không biết vị sư phụ của Cố Lam tiểu thư tên gọi là gì?

-Vị sư phụ kia của ta, từ trước đến nay không dùng tên thật, xuất quỷ nhập thần, ta cũng không biết hắn đã đi nơi nào, khi nào sẽ xuất hiện.

Cố Lam cười khổ lắc đầu nói:

-Vị sư phụ kia của ta đã năm năm chưa từng hiện thân, bằng không mà nói ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, ta chỉ biết là vị sư phụ kia của ta tu vi đã đạt tới công tham tạo hóa, đã liền Vũ Tông cảnh ngũ trọng thiên cường giả cũng không phải là đối thủ.

Không biết sư phụ của Cố Lam rốt cuộc là ai, từ tiểu linh lung thế giới tới, có được thực lực kinh người như vậy, Phi Linh cũng hơi muốn gặp qua người này, xem xem rốt cuộc trên Vũ Tông cấp là mạnh như thế nào.

-Hay vẫn là trả tiền trị liệu cho tiên sinh a.

Cố Lam không thấy Phi Linh trả lời cũng chuyển đề tài.

-Cái này ta đã nói rồi. Các ngươi đáp ứng cùng ta hợp thành một thế lực, giúp người cùng thuyền là chuyện thường a. À ta cũng nên cung cấp một chút tài nguyên cho người của mình.

Phi Linh phất tay từ chối rồi nói. Vừa nói dứt lời, Cố Lam và Cố Bối còn có chút không hiểu nhưng ngay lập tức đã rõ ràng trong kinh hãi.

Chỉ thấy Phi Linh phất tay một cái, kế bên cậu xuất hiện một núi cao đến ba mét, Cố Lam và Cố Bối nhìn hơi kinh ngạc một chút nhưng nhìn kĩ lại, núi nhỏ này chất đầy những khối linh thạch. Cố Bối cũng không thể tưởng tượng lại có người làm ra được linh thạch a. Cố Lam quan sát kĩ trên ngón tay của Phi Linh không có nhẫn trữ vật, lúc bấy giờ đã không còn hiểu Phi Linh là người như thế nào nữa, năng lực này phải nói là sẽ khiến cho các đại Thần Tông thèm muốn a.

-Cái…cái này…

Cố Bối run run nói. Cố Lam đi đến bên núi nhỏ linh thạch, nhặt một khối lên xem.

-Linh thạch này chất chứa Thiên Đạo chi lực còn hơn cả linh thạch tinh hoa nữa.

Cố Lam không khỏi thốt lên vì kinh ngạc. Linh thạch thông thường cung cấp từ thần trì chứa ít ỏi Thiên Đạo chi lực.

-Dù sao vẫn nên cẩn thận một chút người xung quanh các ngươi. Có thể bọn chúng sẽ lại hạ độc đấy. Nhất là thức ăn hàng ngày.

Phi Linh nói.

-Chúng ta minh bạch.

Cố Lam và Cố Bối gật đầu đã hiểu. Và có vẻ như hai người đã hình dung ra ai cố tình hạ độc rồi. Có thể thần không biết quỷ không hay tại thức ăn của Cố Lam hạ độc, người kia rất có thể chính là người bên cạnh bọn họ.

Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi cũng tới lúc tạm biệt Cố Lam và Cố Bối, rồi đi ra về.

Nhìn bóng lưng của Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi biến mất, Cố Lam nhìn hướng Cố Bối nói:

-Tiểu đệ, ngươi là tại sao biết hai người bọn họ?

-Bọn họ là đệ từ cùng lớp thiên tài với đệ, đều là thiên tài có được cửu phẩm Thiên linh căn, cực phẩm thiên linh căn.

Cố Bối nói:

-Chúng ta cũng mới mới vừa quen mà thôi, bất quá không nghĩ tới Phi Linh lại như vậy kinh khủng năng lực, y đạo có thể có một chỗ cho hắn hành nghề a.

Cố Bối cười.

-Thiên linh căn cửu phẩm???? Còn cực phẩm Thiên linh căn!!!

Trong mắt của Cố Lam, hiện lên một tia ánh sáng khác thường, không nghĩ tới trong truyền thuyêt cửu phẩm Thiên linh căn lại xuất hiện ở nơi này. Lại còn cực phẩm là thế nào?

-Cực phẩm Thiên linh căn là cái gì ta chưa nghe qua?

Cố Lam thắc mắc.

-Chính là lần trắc thí, Phi Linh làm nổ Thiên linh thủy tinh cầu, khiến cho đạo sư khó xử mà tự đặt ra một cái hiệu.

-Nổ Thiên linh thủy tinh cầu!

Cố Lam kinh ngạc, với kiến thức của nàng, chưa có trường hợp nào từ xưa đến nay có thể khiến Thiên linh thủy tinh cầu nổ cả. Nghĩ lại thì Phi Linh vị này rất thú vị.

---------

Cách Cố Thị thế gia đã xa rồi, Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi lại đi trên con đường nhỏ, hướng về biệt viện của Tiêu Ngữ.

-Phi Linh, như vậy có ổn không?

Tiêu Ngưng Nhi đi kế bên Phi Linh hỏi.

-Ổn? Có cái gì không ổn nào?

Phi Linh cười hỏi.

-Việc huynh thành lập thế lực ấy. Muội sợ nhiều thế lực khác sẽ đàn áp.

Tiêu Ngưng Nhi vẻ mặt lo lắng nói.

-Yên tâm, có ta ở đây. Chỉ cần dám động đến muội. Ai cũng đừng hòng toàn mạng trở về.

Phi Linh xoa đầu Tiêu Ngưng Nhi. Tiêu Ngưng Nhi cười đỏ mặt đáp lại.

---------

Tại một không gian độc lập nào đó.

Vẫn là người đàn ông đang ngồi trên vương tọa. Hắn có thể quan sát toàn bộ tình hình diễn ra ở những tinh cầu cùng vô số những không gian liên kết thông qua việc tách rời ý thức. Thánh đế ở nơi đây như là một người chưởng khống toàn cuộc vậy, mà nói chưởng khống cũng không đúng, hắn chỉ là chưa có năng lực ấy mà thôi, có thể nói không gian mà Thánh đế đang tọa lạc là một cái không gian giới hạn, hay còn gọi là vùng quan sát, vùng nghỉ. Mà Thánh đế không có tạo ra được không gian này, hắn là nhờ vào hệ thống của Trục Xuất Giả mà hình thành được, đấy là nói về người kế vị chứ không phải Thánh đế hiện tại. Nhờ có không gian hạn chế này mà ý thức của hắn không có bị cuốn vào vòng xoáy căn nguyên, bị nó trung hòa, và hoàn toàn mất đi cái tôi, hay còn gọi là bản ngã.

Thánh đế đã chọn ra được cách có thể khiến hắn mạnh hơn, Thần Vương chính là mục đích tiếp theo của hắn. Mà để làm được như vậy, lõi của hệ thống Trục Xuất Giả là cốt lõi, hiện giờ nó đang đóng vai trò là một cái máy, tiến hành dung hợp những tinh cầu cùng không gian, nó đang từ từ thu hết những tình cầu gần với nó. Nếu lõi hoàn toàn có thể dung hợp hết mọi thứ trong thiên hà này, Thánh đế có thể thành Thần Vương rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.