Phi Linh nói, bày tỏ rằng đã hiểu. Tiêu Ngưng Nhi cũng gật gật đầu.
-Cửu Trọng Tử Địa tầng thứ bảy là đến cùng là nơi như thế nào?
Tiêu Ngưng Nhi hỏi. Nghe những điều mới làm nàng tò mò thêm.
-Cửu Trọng Tử Địa vốn là viễn cổ chiến trường, vô số cường giả đã chết, trải qua vài vạn năm tử khí chồng chất mà hình thành. Nhưng mà từ tầng thứ bảy trở lên, cùng các địa phương khác không giống nhau. Minh Vực chưởng khống giả đem tầng thứ bảy, tầng thứ tám cùng tầng thứ chín biến thành lĩnh vực do hắn tuyệt đối khống chế, trong lĩnh vực này, tất cả quy tắc đều do hắn chế định ra. Minh Vực chưởng khống giả mỗi một lần chọn đồ đệ, tình huống đều không quá giống nhau, hiện tại quy tắc không biết là cái thể loại gì nữa đây, bất quá mỗi khi tiến vào một tầng trong đó, thị thần của Minh Vực chưởng khống giả sẽ hiện thân, báo cho chúng ta biết quy tắc.
Rồi đãi thúc lại nói:
-Bình thường Minh Vực chưởng khống giả mỗi lần tuyển nhận đệ tử, Trong mấy trăm thậm chí mấy nghìn cường giả cũng chỉ chọn ra có một người thừa kế mà thôi.
Sau đó, Phi Linh cùng Tiêu Ngưng Nhi rời đi, mà lúc đi còn để lại vài viên đan dược giúp nâng tu vi cho các Truyền Kì cấp cường giả. Đại thúc vô cùng bất ngờ rằng chỉ có chỉ một chút mà đã được như vậy đãi ngộ. Đúng là người hiền được phúc.
---------
Phía trên của Hắc Thạch thành, có năm người đang quan sát từ phía trên.
-Kì lạ! Làm sao lại thăm dò không ra?
Người nam nhân ở giữa cau mày nói.
-Ồ! Lại có trường hợp Minh Vực chưởng khống giả dò không ra sao? Chắc lần này thú vị đây.
Một cái mĩ phụ giọng điệu quyến rũ cười khúc khích nói. Và ba người còn lại cũng gật đầu, cả ba đều là nam nhân.
Người được mĩ phụ gọi là Minh Vực chưởng khống giả lại chú ý quan sát thân ảnh hai người đang đi trong phố của Hắc Thạch thành, hai người này chính là Phi Linh cùng Tiêu Ngưng Nhi. Phi Linh thì có lẽ không ai mà có thể mò ra được thực lực chân chính của cậu cả, mà Tiêu Ngưng Nhi bởi vì hai thuộc tính phong, lôi đã được nâng lên đến chí cực cho nên có thể ẩn giấu đi tu vi thực sự là chuyện bình thường.
---------
Khoảng ba ngày sau. Phi Linh có hơi tò mò một chút về phía bên trong của Cửu Trọng tháp nên đã tiến vào mà không có Tiêu Ngưng Nhi tham gia vào. Cậu để nàng ở khách điếm cách đó không xa.
Cửa vào Cửu Trọng Tử Địa tầng thứ nhất là một con đường nhỏ kéo dài.
Tất cả mọi nơi đều bị bao phủ bởi tầng tầng sương mù, làm cho người ta nhìn không rõ ràng lắm.
Trên đường nhỏ, thỉnh thoảng có một ít người, bọn hắn đi vào chỗ sâu nhất trong sương mù. Nhưng mà đám sương mù này không là gì đối với Phi Linh, cậu vẫn nhìn được rõ ràng đường đi.
Đang đi, Phi Linh cũng cảm nhận từng đợt tử khí lượn lờ.
-Kì lạ! Làm sao có tử khí ở nơi đây? Không phải phải có hỏa khí mới đúng chứ?
Phi Linh thắc mắc tự lẩm bẩm, như đã biết Cửu Trọng Tử Địa là nơi của những người đã chết, nhưng bên ngoài vẫn phát ra những luồng hỏa diễm nóng rực làm cho người khác cảm thấy kì lạ khi vào bên trong lại không thấy một chút khí tức nóng rực nào mà ngược lại còn là tử khí lạnh lẽo nữa.
Hướng phía mặt đất nhìn lại, khắp nơi đều là thi cốt, còn có 1 ít binh khí tổn hại, nhiều binh khí cũng đã bị ăn mòn rất nhiều, tùy tiện đụng thoáng một phát, sẽ vỡ thành tro.
Phi Linh hướng xa xa vút đi, khi đã rời khỏi vùng sương mù kia, Phi Linh thấy là một mảnh hồ lớn bao la, nước trong hồ đục ngầu, nhưng mà trong hồ không biết cất giấu vật gì, từng đạo ánh sáng màu đỏ xuyên thấu qua mặc nước đục ngầu mà đi ra.
Đồ vật trong hồ nước này, rõ ràng được vô số người ham muốn.
Các cường giả của từng cái thế gia đều tụ tập bên hồ, tất cả đều muốn tranh đoạt bảo vật trong hồ, nhưng mà cũng không có ai dám nhảy vào trong. Rất nhiều người lần đầu tiên tới nơi này, tuy rằng Cửu Trọng Tử Địa tầng thứ nhất tương đối an toàn, nhưng rất nhiều địa phương cũng có nguy hiểm tứ phía, thực tế cũng không ai biết bên trong hồ nước ẩn giấu lấy vật gì.
Đối với bảo vật trong hồ nước, mọi người bắt đầu nghị luận.
-Không nghĩ tới Cửu Trọng Tử Địa tầng thứ nhất rõ ràng còn có cất giấu bảo vật, khí tức tinh khiết như vậy tuyệt đối không phải đồ vật bình thường!
Bên hồ đã tụ tập mấy trăm cường giả, đến từ từng cái thế gia, bọn hắn đề phòng lẫn nhau.
Một khi bảo vật xuất hiện, tất nhiên sẽ có một phen tranh đoạt.
-Ai xuống hồ bắt nó trồi lên đi?
Một quý công tử mặc hoa phục nhíu mày một cái, chỉ ở bên hồ nhìn như vậy cũng không có gì ý nghĩa gì.
-Thiếu gia, ta nhớ ra rồi, trước kia có nghe 1 cái tin vịt trong cái hồ nước này cất giấu bảo vật, mấy năm trước xuất ra ánh sáng màu đỏ kỳ dị, thế nhưng là lại biến mất rất nhanh, về sau có mấy vị cường giả thần cấp đến dò xét, lại không có tìm được vật gì!
Bên cạnh một người mặc giáp bạc cung kính nói ra. Phi Linh nghe xong không khỏi buồn cười, nghe đi nghe lại vẫn thấy không thoải mái, cái khái niệm thần trong thê giới này quả thật quái dị, Thiên Mệnh cảnh cũng nói là thần cấp, Linh thần là thần chi cấp 2 cũng nói là cường giả thần cấp.
Quý công tử mặc hoa phục nhíu mày một cái, hồ này thật sự có chứa bảo vật, nói không chừng 1 lúc sau sẽ mất đi, cơ hội lại trôi đi mất.
Quý công tử mặc hoa phục tay phải vung lên, cầm lên một người ném vào trong hồ. Người hầu kia là một cái Hắc kim cấp cường giả, lại bị hắn bắt giống như là bắt 1 con gà con.
-Ngươi đi xuống bắt nó lên cho ta!
Quý công tử mặc hoa phục lãnh ngạo nói.
Người hầu kia phù phù một tiếng, rơi vào trong nước, hắn cũng không dám lên bờ, lặn vào trong nước lục lội tìm kiếm. Người hầu kia dần dần biến mất trong dòng nước đục ngầu, đúng lúc này, hồ nước đột nhiên kịch liệt bắt đầu chấn động.
Sau một lát, từng dòng máu nổi lên.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt mọi người có chút trắng bệch, trong hồ này chỉ sợ ẩn tàng đồ vật đáng sợ nào đó, người kia chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.
Quý công tử mặc hoa phục sắc mặt lạnh lùng, tổn thất một thủ hạ, lại không đạt được thứ gì, làm hắn có chút buồn bực.
Mọi người bên cạnh quý công tử lập tức lùi ra xa một bước, e sợ nếu không cẩn thận cũng sẽ bị ném xuống đó.
-Người này là ai vậy?
-Các ngươi không biết à? Hắn chính là Hồn Vũ thế gia Thương Minh, được xưng là đệ nhất thiên tài của Minh Vực thế giới.
-Nguyên lai hắn chính là Huyết Vũ tộc Thương Minh!
Tất cả mọi người toát ra vẻ sợ hãi. Thương Minh hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên tài của Minh Vực thế giới, tuổi còn trẻ mà đã đạt đến Truyền kỳ đỉnh phong, nghe nói trong lúc này đã có chuẩn bị, muốn một lần hành động sẽ trở thành người thừa kế của Minh Vực chưởng khống giả!
Bất quá ở 1 địa phương khác cách không xa vị trí của Thương Minh, có mấy cái thân ảnh ngạo nghễ đứng đó, khí thế cũng không thua kém gì so với Thương Minh.
Thật sự là những người này bình thường sẽ không muốn tới nơi này, nhưng mà Cửu Trọng Tử Địa tầng thứ bảy ba ngày sau mới mở, bọn hắn có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, liền tiến vào Cửu Trọng Tử Địa tầng thứ nhất xem thử một chút, không nghĩ là vừa mới tới đã gặp phải bảo quang màu đỏ này.
Mới nhìn qua con cháu thế gia này, Phi Linh chẳng có hứng thú với tên nào cả, một tên thì ngạo mạn, những tên khác thì sợ đối phương gia thế. Phi Linh có thể chắc rằng bọn chúng không một ai có thể trở thành thần, tiên cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]