Chương trước
Chương sau
Sáng ngày hôm sau. Phi Linh cùng Tiêu Ngưng Nhi cùng nhau đi Thánh Lan học viện. Do ngày hôm qua Phi Linh nói với Diệp Thăng sẽ bắt đầu công việc vào hôm nay luôn. Vì thế nhất cử lưỡng tiện, vừa đi làm vừa đi chơi với Tiêu Ngưng Nhi luôn.

Tiêu Ngưng Nhi lúc này là đeo trên tóc mình cây phượng trâm hôm qua Phi Linh tặng cho nàng. Nàng rất thích cây này phượng trâm. Chắc phải đeo nó suốt đây.

Dường như Luyện Đan Sư Cộng Hội có được đan phương của Phi Linh sau thì hoàn toàn quật khởi. Đã trở thành giàu có nhất Quang Huy chi Thành. Trên đường cũng thêm nhiều cửa tiệm là chi nhánh của họ.

Đến Thanh Lan học viện sau đó, cả hai tách nhau ra. Mà đúng lúc này Tiêu Ngưng Nhi bắt gặp Diệp Tử Vân, tuy có chút lúng túng khó xử nhưng có vẻ Tiêu Ngưng Nhi đã thay đổi, nàng nói chuyện với Diệp Tử Vân. Diệp Tử Vân bở ngỡ khi Tiêu Ngưng Nhi nói chuyện lại với mình, phải biết ban đầu cũng là Tiêu Ngưng Nhi không muốn tiếp tục làm bạn với nàng khiến nàng đau lòng biết dường nào, nay lại làm lành, nàng mừng còn không kịp, òa khóc mà ôm lấy Tiêu Ngưng Nhi, thế là hàn gắn lại mối quan hệ, cả hai dắt tay nhau đi vào lớp. Mà lúc vào lớp, Nhiếp Ly cùng hai người nữa, Lục Phiêu và Đỗ Trạch, Đỗ Trạch là một người bạn mà Nhiếp Ly chia sẽ đan được mình có từ Phi Linh ngày hôm qua, tổng cộng là ba người, ba người cũng chạy lại mà nói chuyện cùng Tiêu Ngưng Nhi do là Tiêu Ngưng Nhi có vẻ thân thiết với vị đại nhân ngày hôm qua cho bọn hắn đan dược. Tiêu Ngưng Nhi kết bạn được hơn sức tưởng tượng rồi.

Phi Linh đến thư viện của Thánh Lan học viện, nó cũng không lớn, trang trí bởi nhiều giá để sách, khá nhiều sách được xếp trên kệ, có rất nhiều loại sách, nào là công pháp nhưng nhìn sơ qua thì chỉ là những bộ công pháp không hỗ trợ mấy về tu luyện cả, có thể nói là hạ của hạ đẳng sơ cấp, mà dù sao có đan dược của Phi Linh cũng đủ để tao nên một đội quân rồi không cần gì công pháp mạnh mẽ, ví dụ như một đội quân ấy, chỉ cần đông cũng được chứ không cần tinh nhuệ. Ngoài ra còn có lịch sử về thời kì hắc ám cùng bản đồ bên ngoài Quang Huy chi Thành mà Diệp Mặc ghi chép lại trong khi lịch lãm bên ngoài, còn có những khái niệm về yêu linh,….

Làm Phi Linh hứng thú cũng chỉ có lịch sử thời kì hắc ám cùng bản đồ bên ngoài mà thôi.

Theo trong sách thì đã từng có một thời kì thịnh vượng của nhân loại, phát triển mạnh mẽ nhưng là lại gặp một trận thú triều, với con số hơn triệu con trong đó phần lớn là phong tuyết yêu linh, truyền kì cấp yêu linh chiếm hơn một nửa.

Phi Linh đọc sơ qua cũng có chút nản chí. Cậu có chút để ý đến cái thú triều, thử hỏi nếu lại một lần nữa tấn công Quang Huy chi Thành này thì làm thế nào mà chịu được cơ chứ.

Phi Linh ngồi đọc sách trên bàn của thủ thư, bỏ xuống cuốn lịch sử chán òm kia, quay sang cuốn bản đồ. Dường như Diệp Mặc cái kia có vẻ mới sống khoảng chừng hai trăm năm mà thôi, hắn đi cùng viết lại vào sách này cũng chỉ vẻn vẹn được từ Quang Huy chi Thành tiến thẳng là Thiên Vận Cao Nguyên, do xung quanh Quang Huy chi Thanh núi, cho nên không có lối ra khác, chỉ một đường duy nhất mà thôi, nhưng nói vậy cũng chưa chắc, bởi vì nếu có thú triều thì chúng ngại gì mà không đâm đầu vào núi mà húc đổ chứ, thú vật mà không có suy nghĩ trừ những con sinh ra linh trí mà thôi, nhưng đó chỉ là con số hiếm.

Mà lúc Phi Linh đang đọc sách thì có nhóm thiếu niên đi vào từ bên ngoài, có một người dẫn đầu cũng la thiếu niên khoảng chừng mười tám mười chín tuổi.

-Mọi người tụ tập đông đủ rồi chứ. Hôm nay ta muốn bàn về việc tổ chức chuyến đi tham hiểm di tích Cổ Lan.

Thiếu niên dẫn đầu quan sát toàn bộ mọi người rồi nói. Phi Linh tai thính vô cùng nghe được thiếu niên nói thì có chút để ý.

Dường như thiếu niên này tên là Trần Lâm Kiếm, trong thế gia cũng ngang ngửa với Thần Thánh thế gia. Hắn là tổ chức một lần thám hiểm di tích ở nơi mà trước đây hắc ám thời đại cũng rất thịnh vượng, mà những tổ tiên ở Quang Huy chi Thành này cũng là từ nơi đó di cư đến đây. Có vẻ tìm kiếm những báu vật còn sót lại ở thời đó.

Theo như Phi Linh nghe được từ Trần Lâm Kiếm thì, bọn hắn sẽ xuất phát vào ba ngày kế, có sự tham gia của nhiều con em thế gia.

Phi Linh chỉ là có chút hứng thú mà thôi chứ không phải gì cả. Rốt cuộc là mãi cho đến hết ngày thì Phi Linh cũng quay về, công việc của thủ thư đối với cậu nhàn nhã quá a.

Tới giờ về cũng là Phi Linh ra về, cậu đứng sẵn ở cổng trường đợi Tiêu Ngưng Nhi. Tiêu Ngưng Nhi lúc này đi ra cổng chính còn có Diệp Tử Vân đi cùng nữa, cả hai cười đùa rất vui vẻ.

-Phi Linh.

Tiêu Ngưng Nhi thấy Phi Linh không khỏi mừng rỡ chạy đến chỗ cậu, Diệp Tử Vân thì đi theo sau.

-Xin chào, ta là Diệp Tử Vân. Rất vui được gặp huynh, Phi Linh đại ca.

Diệp Tử Vân chào hỏi Phi Linh.

-À. Ta có nghe muội thông qua Ngưng Nhi rồi. Ta cũng vậy, rất vui gặp mặt.

Phi Linh cười nói. Phi Linh cười có chút hào quang trong mắt Diệp Tử Vân, nàng mơ màng một chút xong lại lắc lắc đầu chối bỏ cái suy nghĩ vừa rồi, còn có chút đỏ mặt.

Do thuận đường nên cả ba cùng đi về cùng nhau. Mà Thẩm Việt cái tên kia hình như thấy được ba người đi cùng nhau không khỏi thì thầm cắn răng thì thầm cái gì đó.

Dọc đường đi Diệp Tử Vân và Tiêu Ngưng Nhi nói chuyện với nhau có bàn về chuyến thám hiểm di tích Cổ Lan mà Trần Lâm Kiếm đã bàn.

-Ồ. Vậy Tử Vân muội muội cũng tham gia chuyến đi đó à?

Phi Linh hỏi Diệp Tử Vân.

-Ân. Do là thế hệ trẻ của Phong Tuyết thế gia nên ta cũng có tham gia, với lại ta cũng muốn đi cho biết này biết nọ.

Diệp Tử Vân cười đáp.

-Ừ. Thế cũng được. Hình như Ngưng Nhi cũng có một chỗ tham gia phải không?

-Vâng. Muội cũng được tham gia. Do Dực Long thế gia cùng Luyện Đan Sư Công Hội cùng nhau có quan hệ nên muội được đề cử tham gia.

Tiêu Ngưng Nhi nhẹ nhàng đáp. Phải biết rằng nhờ có Phi Linh mà Dực Long thế gia mới có được vị thế hiện tại, nàng cảm kích Phi Linh không đếm xuể.

-Thế ta cũng nên đi một chút a.

Phi Linh vắt tay suy nghĩ một chút rồi nói.

-Tiện thể trông chừng muội luôn.

Phi Linh cười cười nói.

-Huynh nói cái gì vậy! Tử Vân còn ở đây mà.

Tiêu Ngưng Nhi đỏ mặt lên nắm đấm huých vào tay Phi Linh. Diệp Tử Vân có chút cười nhẹ mà quan sát hai người này. Nàng cũng vui vì Tiêu Ngưng Nhi là bạn thân của nàng có một nơi để nương tựa.

Mãi đi cho đến ngã ba chia cách đôi đường, Diệp Tử Vân tạm biệt Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi rồi sải bước đi về. Tiêu Ngưng Nhi trừng mắt nhìn Phi Linh rồi huých Phi Linh thêm một cú nữa rồi phồng má đỏ mặt. Phi Linh nhìn thấy vậy cũng chỉ biết cười khổ, cậu quan tâm người bên cạnh mà cũng bị đánh thì tội cho cậu quá rồi.

Cả hai đi về Dực Long thế gia trong ban chiều mặt trời sắp lặn.

Mà lúc về đến nhà thì Tiêu Ngưng Nhi nhìn thấy trước cổng nhà mình hình như bị cái gì đó rất lạ. Nàng nhíu mày chạy nhanh đến nơi, Phi Linh cũng chạy theo sau.

-Phụ thân!!!!!!!!!!!

Nàng thấy Dực Long thế gia toàn bộ kiến trúc bị phá sập hoàn toàn, chỉ còn một đống đổ nát mà thôi, nàng hoảng loạn gào thét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.