Cùng vui vẻ với nhau đến trời tối. Ánh đèn đường cũng sáng lên. Đường Nhã đột nhiên lại đi ra ngoài.
Phi Linh thấy thế cũng đi ra theo. Quan sát một chút. Đường Nhã nhìn lên trời, ánh mắt u mê. Sau đó lại ngồi xuống.
-Mọi người đều trưởng thành, chỉ con ta bị bỏ rơi càng ngày càng xa…Cha mẹ, con phải làm sao…làm sao mới báo thù đây…hức hức…
Đường Nhã ngồi đấy lặng lẽ khóc.
-Chà, hôm nay trăng đẹp như thế này. Làm sao người đẹp lại khóc thế kia?
Phi Linh thấy thế cũng bước ra. Đường Nhã nghe được giật minh quay lại.
-Phi Linh… ngươi không phải ở trong sao?
-Ồ, ở đâu có mỹ nhân thì ở đó có ta. Nhã Nhã, ngươi không cần phải nghĩ ngợi nhiều việc kia đâu.
Đường Nhã đứng dậy lau lau nước mắt đi nhìn Phi Linh nói. Phi Linh cũng đáp lại.
-Nghĩ ngợi cái gì? Ta làm gì có.
Đường Nhã phủ định.
-Báo thù. Đấy không phải việc hiện tại ngươi có thể làm. Đừng có mà rời xa nơi nay mà tự đi một mình. Đến lúc đó chỉ co mình ngươi sẽ rơi vào sa đọa thôi.
Phi Linh lời lẻ như đinh đóng cột nói.
-Sa đọa? Làm sao có thể chứ? Ngươi đang nói cái gì vậy?
-Mà thôi, ngươi không cần nghĩ về nó nhiều đâu. Mặc dù không muốn bị nói là bắt cá nhưng ngươi cứ tin ở ta, ta sẽ gánh cái việc báo thù thay ngươi.
Phi Linh chẳng muốn nói thêm nữa, càng nói càng nhức đầu. Nói đến bắt cá thì Phi Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-dao-he-thong/2949825/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.