”Huynh ―― còn nhớ ta không?” Tây Bối bước từ từ đến bên Bắc Sơn Thuần, hỏi với vẻ chần chừ. ”Ngươi là Tiểu Ý đây mà.” Bắc Sơn Thuần cười rất hồn nhiên.
Đệ đệ đã trưởng thành mà y vẫn nhận ra được sao? Nhìn ánh mắt của y mà Tây Bối thấy chua xót lòng, suýt nữa đã rơi nước mắt.
Đây là ánh mắt của ca ca mới mấy tuổi của hắn trước kia mà! Đã từng ngỡrằng từ lúc ca ca đẩy hắn xuống giếng, hắn đã không còn được trông thấyánh mắt này nữa, bây giờ có lại được không biết nên vui hay nên buồn. Có lẽ với ca ca là vui, ít ra y sẽ không còn nghĩ đến những thứ không nêncó nữa, không ham muốn mơ mộng gì giúp cho đôi mắt y trong suốt đến lạthường.
Dẫu cho có giết cả tộc Bắc Sơn, dẫu cho sốngười bị giết bao gồm cả cha mẹ và huynh đệ, nhưng Bắc Sơn Thuần vẫn làmáu mủ ruột thịt duy nhất trên đời này của hắn. Ai ai cũng nói ngườitrong Ma đạo tàn nhẫn, hắn tu Ma đã ngàn năm mà vẫn không bỏ được máu mủ tình thân đây.
Không nhớ là ai đã nói máu mủ tìnhthân là mối ân của người phàm được trời cao ban xuống, nhưng đồng thờiông trời cũng ban cả gánh nặng cho loài người.
”Còn nhớ hắn không?” Tây Bối chỉ người phía sau mình.
Hoa Tứ Hải đứng ở nơi không xa, không biết vài môn nhân Quỷ Đạo và Ma đạo đã quỳ ở dưới chân hắn từ bao giờ.
Vốn dĩ sau cuộc chiến, môn nhân Ma đạo và Quỷ Đạo phải quay về Tu La ViMang hoặc Minh đạo chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575441/quyen-4-chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.