Chương trước
Chương sau
”Huynh ―― còn nhớ ta không?” Tây Bối bước từ từ đến bên Bắc Sơn Thuần, hỏi với vẻ chần chừ.  ”Ngươi là Tiểu Ý đây mà.” Bắc Sơn Thuần cười rất hồn nhiên.
Đệ đệ đã trưởng thành mà y vẫn nhận ra được sao? Nhìn ánh mắt của y mà Tây Bối thấy chua xót lòng, suýt nữa đã rơi nước mắt.
Đây là ánh mắt của ca ca mới mấy tuổi của hắn trước kia mà! Đã từng ngỡrằng từ lúc ca ca đẩy hắn xuống giếng, hắn đã không còn được trông thấyánh mắt này nữa, bây giờ có lại được không biết nên vui hay nên buồn. Có lẽ với ca ca là vui, ít ra y sẽ không còn nghĩ đến những thứ không nêncó nữa, không ham muốn mơ mộng gì giúp cho đôi mắt y trong suốt đến lạthường.
Dẫu cho có giết cả tộc Bắc Sơn, dẫu cho sốngười bị giết bao gồm cả cha mẹ và huynh đệ, nhưng Bắc Sơn Thuần vẫn làmáu mủ ruột thịt duy nhất trên đời này của hắn. Ai ai cũng nói ngườitrong Ma đạo tàn nhẫn, hắn tu Ma đã ngàn năm mà vẫn không bỏ được máu mủ tình thân đây.
Không nhớ là ai đã nói máu mủ tìnhthân là mối ân của người phàm được trời cao ban xuống, nhưng đồng thờiông trời cũng ban cả gánh nặng cho loài người.
”Còn nhớ hắn không?” Tây Bối chỉ người phía sau mình.
Hoa Tứ Hải đứng ở nơi không xa, không biết vài môn nhân Quỷ Đạo và Ma đạo đã quỳ ở dưới chân hắn từ bao giờ.
Vốn dĩ sau cuộc chiến, môn nhân Ma đạo và Quỷ Đạo phải quay về Tu La ViMang hoặc Minh đạo chờ lệnh, lúc này đột nhiên xuất hiện, chắc chắn làđến yêu cầu hắn nắm lại quyền Minh đạo, và chắc chắn người trong Ma đạocũng mong được bỏ Ma nhập Quỷ, đi theo hắn rồi.
Xem ra Tiểu Hoa không nhẹ nhõm được như ý muốn rồi, con người sống trên đời có rất nhiều trách nhiệm, cho dù là phóng khoáng như hắn thì cũng córất nhiều chuyện không thể trốn tránh, thoát thân.
La Sát Nữ thì sao? Mỹ nhân ấy cũng phải đối mặt với khốn khó, gian nan.
Tuy Ma đạo đã về lại tay nàng, nhưng Ma đạo của ngày hôm nay là do một tayTiểu Hoa dẫn dắt nên, hắn nghiêm khắc lạnh lùng như không hề tàn nhẫn vô tình, lần nào chinh chiến cũng đều xung phong đi đầu, vì vậy dù binhlính sợ hắn nhưng cũng tử trung với hắn, e rằng dưới tả hữu đạo thủ thìcó hơn một nửa số người muốn gia nhập Quỷ Đạo, thề làm thuộc hạ MinhVương.
Với La Sát Nữ thì vấn đề nan giải là làm sao gây dựng lại Ma đạo, với Tiểu Hoa thì lại là làm sao để lớp người trước đó và hiện nay hòa hợp với nhau, và hắn còn phải tìm một người thừa kếgiỏi thay thế mình nữa, nếu không hắn sẽ phải ngồi ở vị trí cao trọngkhông thoải mái ấy, không thể thực hiện ước mơ quy ẩn núi rừng.
Thật ra hắn rất nghi ngờ rằng vốn dĩ Tiểu Hoa sẽ không làm được, vì muốn tìm được người mà môn nhân cả hai đạo Ma, Quỷ cùng tin phục là chuyện không thể nào, ít ra thì không thể tìm được trong vòng ngàn năm, Tiểu Hoakhông những phải điều hòa mâu thuẫn nội bộ của thuộc hạ, mà còn phảinhung nhớ nha đầu Trùng Trùng ấy, thật là khổ mà.
Hắn thì thoải mái rồi, không gia nhập đạo nào cả, chỉ làm một kẻ nhàn rỗigiàu nhất mười châu ba đảo, thê thiếp thành đàn. Nhưng thế này có đượckhông? Vì sao ngay lúc trông thấy ca ca, hắn bắt đầu nghi ngờ mục tiêucuộc sống của mình đã xoay chuyển rồi? Chăm sóc cho người thân duy nhấtcủa mình là chuyện không thể khoái thác, nhưng nếu phải gánh chịu cả cục diện hỗn loạn mà y để lại thì hắn không chịu đâu.
Trong lục đạo thì Nhân đạo chiếm nhân số nhiều nhất, và còn là người quản lýmười châu ba đảo nữa. Châu phủ nha môn, lê dân bá tánh, quan lại quânđội, quả thật không phải là thứ mà người bình thường có thể thích ứng và ứng phó được. Hắn mãi không hiểu vì sao ca ca cứ thích địa vị cao quýđứng ngồi không yên ấy, hắn chỉ nghĩ thôi mà đã rùng mình rồi.
Nhưng rõ ràng bây giờ ca ca không quản lý được nữa, vậy họ ―― đám lão thần,tướng quân ấy sẽ không ―― sẽ không tìm đến hắn đấy chứ!
Nghĩ vậy, Tây Bối rùng mình.
Lúc đưa mảnh đất Lạc Lối về, hắn chưa từng nghĩ đến việc này, hắn tự chorằng trước nay mình luôn kín đáo tỉ mỉ, vậy mà mãi không cân nhắc đếnvấn đề này. Thật ra cũng không thể trách hắn, bởi vì tình báo hắn nhậnđược không chính xác, hắn chỉ nghe nói Tiểu Hoa nương tay với Bắc SơnThuần, không giết y mà chỉ đánh bị thương, nào có biết đâu nơi bị thương là đầu óc và trí thông minh cơ chứ!
Bây giờ hắnkhông những phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc ca ca, lẽ nào còn phảigánh cả mười châu ba đảo hay sao? Như vậy thì hắn sẽ còn khổ hơn TiểuHoa. vừa nghĩ đến phải đối mặt với một đống tài liệu, mỗi ngày phảithượng triều từ rất sớm, hắn liền thấy cuộc sống mất hết ý nghĩa.
Vẫn là ―― mau chuồn thôi. Nhân đạo có nhiều người tài quá rồi, nước khôngthể một ngày thiếu vua, chỉ cần hắn chạy mau, trốn kĩ, họ không tìm được hắn thì tất nhiên sẽ lập tân Vương, đến lúc ấy hắn sẽ an toàn, quay vềlại là được.
Được, nói làm là làm!
Tây Bối đưa ra quyết định rồi lại quay đầu dùng ánh mắt thương hại nhìn Hoa Tứ Hải vẫn luôn hết cách và lo lắng, sau đó nắm tay Bắc Sơn Thuần, “Đitheo ta, ta đưa huynh đến một nơi rất vui.”
Bắc Sơn Thuần rất vui, nhưng không vừa kêu vừa nhảy như những kẻ ngớ ngẩn khác, y luôn giữ yên lặng, thậm chí còn hơi ngượng ngùng nhìn người qua người lại trong Bắc Sơn Vương cung, hoàn toàn thản nhiên với ánh mắt khôngthân thiện, thậm chí là mang địch ý của mọi người.
Nhưng lúc này khi Tây Bối nắm tay y, y lại chợt rụt tay về, chỉ về phía bụihoa to ở bên cạnh, “Ta không quen người đó, nhưng ta biết ông ta.” Vừadứt lời, một ông lão đầu sáng bóng, mặt cáo già lủi ra khỏi bụi hoa,đáng sợ nhất là ông ta mặc triều phục.
Tuy hắn ởtrong Ma đạo, nhưng vì hay buôn bán làm ăn nên nắm rõ như lòng bàn taychế độ quan lại của mười châu ba đảo, biết người trước mặt này chính làtể tướng đương triều, theo sau ông ta là vài trọng thần mặt xám mày tro, cuối cùng là vài vị tướng quân đã từng sát cánh chiến đấu với Bắc SơnThuần trong trận chiến khi Tiểu Hoa cướp Trùng Trùng, và nghe thấy BắcSơn Thuần gọi hắn là “Bắc Sơn Ý”.
Mấy người cùng đi ra và quỳ trước mặt hắn.
Tiêu rồi!
Trán Tây Bối bắt đầu đổ mồ hôi, hắn quay đầu nhìn Hoa Tứ Hải lần thứ ba. Lần này, Hoa Tứ Hải cũng nhìn hắn, đám người quỳ trước mặt hắn đã đứng dậyrồi, chứng tỏ Tiểu Hoa đã khuất phục và thỏa hiệp, chắc chắn sẽ tiếp tục làm Minh Vương, nếu không sẽ có lỗi với các thủ hạ đã vào sinh ra tửvới hắn.
Hai người trao đổi bằng ánh mắt, ý là ――
”Tiểu Hoa, cứu ta!”
”Mặc kệ ngươi!”
”Nể mặt tình bạn ngàn năm của chúng ta.”
”Lúc nãy ai cười trên nỗi đau của người khác, quả báo đến nhanh thật.”
”Tiểu Hoa ―― ngươi ――”
”Hừ!”
”Ngươi không thể để ta chịu tội được.”
”Muốn chịu tội thì cùng chịu.”
”Được lắm, đáng đời khi Trùng Trùng rời xa ngươi.”
”Còn lắm lời, cẩn thận ta đánh ngươi ngớ ngẩn như ca ca ngươi!”
”Tiểu Hoa~~~” Âm vang nũng nịu.
”Cút.” Từ chối một cách lạnh lùng và sắc bén.
”Bệ hạ.” Lúc này, tể tướng đứng đầu lên tiếng rồi, ánh sáng chói lóa trênđầu khiến Tây Bối phải lùi về sau một bước, cũng đánh gãy màn trao đổibằng ánh mắt của tàn Hoa bại Liễu.
Tây Bối nắm tayBắc Sơn Thuần, nói như tự lừa dối mình, “Bắc Sơn Vương bị thương, phảichữa trị cho đường hoàng, thân là thần tử phải san sẻ giúp y, quốc sựtạm giao cho các người xử lý, ta đưa y đi chạy chữa, chắc chắn sẽ có thể chữa lành thôi.” Vừa nói vừa chuẩn bị chạy.
Nàongờ đâu lão già ấy đột nhiên òa khóc ôm lấy chân hắn, hắn còn chưa phảnứng kịp thì những người khác cũng vây lại ôm hắn, báo hại người trongBắc Sơn Vương cung đều dừng công việc lại, ngóng nhìn sang đây.
Tây Bối chưa từng khốn đốn như lúc này, cũng chưa từng cùng lúc bị nhiềungười ôm như vậy, đương nhiên ngoại trừ nữ nhân. Khổ thân hắn trước nayluôn thông minh hơn người, bây giờ cũng chỉ đành đẩy chặn lung tung,miệng không ngừng xin tha.
”Vương tộc Bắc Sơn làVương được trời định sẵn, mà ngoại trừ bệ hạ ra, ngài là người duy nhấtsở hữu dòng máu Vương tộc Bắc Sơn, hơn nữa ngài là người giàu nhất thếgian, còn từng làm quân sư trong Ma đạo, chắc chắn sẽ rất am hiểu đạotrị quốc, phúc của con dân đều nằm trên bờ vai của ngài, ngài không thểbỏ rơi con dân được. Trời đất bao dung, bá tánh chỉ chờ sự ân huệ củangô hoàng, nếu không dân chúng sẽ lầm than mất ――”
Lão già này nói một mạch, hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của TâyBối. Tây Bối hết cách đành tiếp tục nhờ cậy sự giúp đỡ của Hoa Tứ Hải,nào ngờ đâu hắn đã không hề nghĩa khí mà biến mất rồi, chỉ để lại mộtmình Tây Bối khổ chiến, xung quanh là một đám người trong Tiên đạo vàThiên đạo đang hóng chuyện, chỉ thiếu mỗi người một tách trà, một nắmhạt dưa thôi.
Kì kèo và khước từ mấy bận, trải qua bốn canh giờ (tám tiếng),hắn không ngờ đám lão thần này lại khỏe đến vậy, văn phong còn cực sắcsảo, cuối cùng hắn đầu hàng, trở thành Vương của Nhân đạo trong nước mắt và ai thán ngập nội tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.