Sáng ngày hôm nay, mặt đất lại chợt không còn động tĩnh gì nữa. Nhưng chính sự lặng im và yên tĩnh ấy mới là điều bất thường nhất, bởi vìngay cả âm thanh gió thổi cỏ lay, sâu bọ kêu ran cũng không còn nữa.
Đao Lãng sư thúc ra lệnh cho mọi người đều sẵn sàng tại vị trí của mình,không được phát ra bất kỳ âm thanh và động tĩnh gì, mai phục sẵn là bước chờ đợi cuối cùng.
Một canh giờ lại một canh giờ,mặt trời lên rồi lại lặn, lặn rồi lại lên, đương lúc Trùng Trùng tưởngmình sắp hóa thạch thì chợt cảm giác dưới chân rung lên, cây cỏ ở hướngNam bắt đầu nghiêng ngả, ngay cả không khí cũng bắt đầu từ từ nóng lên.
Mảnh đất Lạc Lối, cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Mỗi người đều nói thầm, vừa căng thẳng vừa phấn khích, dốc hết sức che giấu hơi thở của mình, từ từ chờ động tĩnh này ngày càng đến gần, ngày càngbành trướng, cho đến khi cuối cùng một mảnh đất màu đỏ trông như bùn lầy bốc lên bong bóng đội cỏ dại tiến vào tầm mắt của mọi người, sau đó nằm trải thẳng ngay dưới vạc bảo ở trung tâm vùng đất.
Trùng Trùng vốn thiếu kiên nhẫn, lúc này càng là suýt nữa đã lao ra ngoài,may mà Tây Bối và Cửu Mạng một trái một phải kéo tay nàng lại mới giúpnàng giữ được bình tĩnh. Mà những người khác đều nín thở, không dám thởmạnh ra, gương mặt đã bết mồ hôi vì căng thẳng.
Hy vọng hòa bình của mười châu ba đảo đấy!
Đây không phải là lần đầu tiên Trùng Trùng nhìn thấy mảnh đất Lạc Lối ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575435/quyen-4-chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.