Chương trước
Chương sau
La Sát Nữ lao điên cuồng ra ngoài thị trấn, thủ vệ tuần đêm trên đường đều sửng sốt, nhưng không ai ngăn cản nàng.  Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, mọi người đều biết nàng làMinh Vương phi tương lai, cũng là thủ lĩnh của Ma đạo, làm gì có ai dámhỏi nàng muốn đi đâu chứ?
Lòng nàng rối như tơ vò,lại vừa chua xót vừa nóng bừng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì,chỉ muốn tìm thấy Thương Khung thôi. Dường như ở bên hắn, nàng mới thảlỏng người, những chuyện quá khứ nặng nề này sẽ tan biến tựa khói mâyvậy, thậm chí nàng còn không nghĩ vì sao mình phải tìm hắn, mà dựa dẫmvào hắn chỉ là một hành động theo bản năng mà thôi.
Nơi xa kia, bên cạnh tảng đá xanh rêu dưới chân núi, có một người nửa ngồinửa nằm, áo cũng nửa phanh nửa kín, đang ngẩng đầu nhăm rượu ngắm trăng, cảm giác nhàn nhã với lịch thiệp ấy khiến người khác như cảm thấy trênthế gian này hoàn toàn không có chiến tranh gì cả, mười châu ba đảo cũng không có kiếp nạn, khiến người khác cảm thấy mọi phiền não đều chỉ làảo ảnh, hư vô, chỉ có hoa cỏ, gió trăng, rượu ngon, vui vẻ và tiêu daomới là chân lý.
Nàng dừng bước, không nỡ đánh vỡcảnh tượng đêm khuya đẹp đẽ này, chỉ ngóng nhìn như thế đã thấy tâmtrạng thoải mái lên nhiều rồi.
”Không sang đây sao? Ta chờ nàng lâu lắm rồi.” Giọng nói của Thương Khung vọng vào trong tai nàng, bởi vì có dùng pháp thuật nên dù giọng nói không to, nhưng vẫnnhư đang nói bên tai nàng vậy, vừa thân thiết vừa dịu dàng.
”Ta ――” Nàng thốt lên được một chữ, sau đó không nói tiếp được nữa, cứ như có gì đó nghẹn trong cổ họng vậy.
”Nàng nhớ ra rồi, phải không? Tất cả, vì vậy nàng rất phẫn nộ, rất đau lòng,cảm giác như đã trải qua một cơn ác mộng vậy.” Hắn hỏi tiếp như thể hiểu hết mọi chuyện vậy, sau đó cất bầu rượu vào và đứng dậy.
”Sao chàng biết?” Nàng ngỡ ngàng.
Lẽ nào hắn thấy rồi? Hành vi đáng xấu hổ ấy của nàng quả thật giống một tiểu nhân!
Thương Khung mỉm cười, “Bước chân của nàng chần chừ, thậm chí nàng đã chạy màquên mất mình bay được, có thể thấy lòng nàng đã rối loạn từ trước rồi.” Nói rồi hắn nhấc người bay lên, vừa khéo khẽ đáp xuống bên cạnh La SátNữ, sau đó bất ngờ ôm eo bế nàng lên một cách dịu dàng.
La Sát Nữ cứng đờ người, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng cuối cùngvẫn không làm mà ngược lại nàng lẳng lặng túm chặt áo hắn.
Khi ở trên mái vòm Thiên Ảnh, lúc nàng vừa mới tỉnh dậy, trong bóng tối vôtận, người đầu tiên nói chuyện với nàng là nam nhân này. Trên người hắntoát lên hương rượu nhàn nhạt, tựa như cả đời này đều được ngâm trongvại rượu vậy, nhưng hương rất thơm, một hương thơm ngọt ngào làm saylòng người.
Lúc ấy, nàng không nhớ được gì cả, thậm chí cả mình là ai cũng không biết, vì vậy nàng rất sợ.
Nhưng hắn nói: Tên gọi, thân phận không quan trọng, là ai cũng không sao,hiện giờ quen biết ai mới là điểm mấu chốt. Ta tên Thương Khung, cóchuyện gì nàng cứ gọi ta là được.
Bắt đầu từ hômấy, nàng cứ mãi gọi Thương Khung, hệt như một đứa bé sơ sinh, khi tò mòvà sợ hãi mọi thứ, nàng đều hỏi hắn. Từ từ, nàng nhớ được thân thế, tên, pháp thuật của mình, nhưng không nhớ được những thứ khác.
Nàng rất nóng ruột, nhưng hắn nói không cần cố gắng nhớ lại, cứ thuận theotự nhiên là được, đây chính là điều mà Tiên đạo bọn họ theo đuổi, gò épngược lại dễ hỏng chuyện. Bắt đầu từ ngày hôm ấy, nàng biết hắn là người của phái Thiên Môn thuộc Tiên đạo, mà dường như hắn rất vui khi cóngười nói chuyện với hắn, nên đã kể nàng nghe rất nhiều chuyện thú vị,có rất nhiều chuyện nàng chưa từng nghe nói qua, mà hắn còn mãi nói mọichuyện đều không có gì là quan trọng cả, chỉ cần nghe theo tấm lòng vàthiện ý thì đó chính là cực đạo mà họ đang theo đuổi.
Nàng rất vui và tin chắc rằng mình chưa từng trải qua những trải nghiệm này, lần đầu tiên nàng hiểu được thì ra con người còn có thể sống theophương thức này. Bây giờ ngẫm lại, những tháng ngày sống trong bóng tốicùng với Thương Khung lại là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong trí nhớcủa nàng.
Tuy những ngày tháng ấy rất ngắn ngủi,nhưng nàng không thể ngừng rung động vì nó. Nàng đã sinh tình ý với hắn, và cảm thấy dường như hắn cũng có đáp trả. Về sau, họ đột ngột phảichia xa, cả một câu tạm biệt cũng chưa kịp nói với nhau, Tín Đô Ly Nantựa như một kẻ cướp đoạt, không một dấu hiệu báo trước đã bất chợt xuấthiện, và cũng không một dấu hiệu báo trước mà đã ném nàng vào trong cung điện Tu La Vi Mang vừa xa hoa vừa tịch mịch.
Nhớnhung thì dài, nhưng không lâu sau, nàng đã quen biết Trùng muội muội,đồng thời cũng từ cô nương đã cướp mất trượng phu của mình này biết được tin tức về Thương Khung, cuối cùng còn khiến hắn đến tận đây nữa.
Chân núi Bạch Thạch của Tu La Vi Mang được bao phủ bởi một làn hơi rượu mang theo pháp thuật, nàng ở sâu trong cung điện mà cũng phát hiện ra, bènnhanh chóng xuống núi, và không ai cản nàng. Mà khi gặp nhau, họ tiếpxúc thoải mái, ngọt ngào và tự nhiên với nhau đến thế này khiến nàng cảm thấy họ là người yêu của nhau, và cuộc sống thì vốn nên như thế này.
Nhưng từ trước đến nay, họ đều cảm mến nhau và biết chừng mực, cả ngón taycũng chưa từng chạm nhau một lần nào, lúc này hắn bất chợt bế nàng lênkhiến nàng cảm thấy vừa bất ngờ vừa căng thẳng. Nhưng hương rượu trênngười hắn thật dễ chịu, bờ vai hắn thật dịu dàng, khiến nàng không muốnchống cự, có cảm giác như lại quay trở về bóng tối dịu dàng khi ấy.
Nam nhân ấy, phu quân kiếp trước của nàng, Minh Vương Tín Đô Ly Nan, MaVương Hoa Tứ Hải của kiếp này, chưa từng làm thế này với nàng. Dẫu chonàng đã từng yêu hắn biết bao nhiêu, hắn cũng chưa từng dịu dàng đượcmột chút nào, chỉ ôn hòa và tin tưởng, phép tắc và lạnh nhạt.
Nàng biết hắn không yêu nàng, nhưng nàng yêu dáng vẻ cao quý trầm ổn củahắn, vì vậy đã đồng ý chuyện cưới xin. Những tưởng có thể dịu dàng hếtmức, dần dần khiến hắn yêu mình, xem nàng như thê tử thật sự, nhưng nàng không ngờ tuy tuổi thọ của Thần, Ma dài, song bất ngờ luôn đến rấtnhanh, một kiếp nạn xuất phát từ lòng đố kỵ đã chia tách mối duyên nợgượng ép này của nàng.
Dẫu cho nàng có cam tâm tình nguyện hy sinh vì hắn thì đã sao? Dẫu cho hắn đã đưa ra lời hứa trướckhi chết khiến nàng hạnh phúc thì đã sao? Hắn sẽ tuân thủ lời hứa, nhưng nàng không có được trái tim của hắn, đấy là chuyện mà lời hứa không thể nào làm được.
Trên đời này, chỉ có tình cảm là không thể gượng ép.
Không thể không nói, nàng đố kỵ Trùng Trùng, vì sao Trùng Trùng có thể làmngọn núi băng ngàn năm không xê dịch này tan chảy? Vì sao Trùng Trùng có thể đặt chân vào góc khuất yếu mềm nhất trong trái tim hắn?
Ngoài điều này ra, nàng ngạc nhiên phát hiện nàng không hề đau lòng quá mức,chỉ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, muốn đòi lại công bằng cho cả ngàn năm sốngtrong bóng tối của mình.
”Chàng không phát hiện tađã thay đổi rồi sao?” Nàng thoải mái tựa vào trong lồng ngực của ThươngKhung mà không cảm thấy tội lỗi, nếu Tín Đô Ly Nan đã có thể yêu ngườikhác, vậy vì sao nàng không thể chứ?!
”Cái thay đổi chỉ là cảm xúc mà thôi.” Thương Khung cất giọng bình tĩnh, “Một con người không thay đổi dễ dàng như vậy được.”
”Ta không muốn giấu chàng, ta không tốt như chàng nghĩ đâu, bởi vì khi nãyta muốn bảo Tín Đô Ly Nan giết Diêu Trùng Trùng, ta đã nghĩ như vậy thật đấy. Ta sinh ra suy nghĩ ác độc, ta muốn họ yêu mà không được ở bênnhau, muốn họ cũng đau khổ một ngàn năm, tựa như những gì ta đã phảichịu vậy!”
Vừa nói nàng vừa thử giãy khỏi vòng ômnày, với tính cách phóng khoáng của Thương Khung, e rằng sau khi nghenàng nói rồi sẽ đâm ra ghét nàng. Nhưng nàng không thể dối gạt hắn, cólẽ nàng chính là một nữ nhân xấu xa chăng.
NhưngThương Khung không buông tay, “Bình thường mà, nàng không có phản ứng gì thì mới lạ đấy, ký ức của ngàn năm cùng lúc ập tới, đương nhiên sẽ chịu không thấu rồi. Không ai quy định nàng nhất định phải rộng lượng cả,nàng cũng có vui buồn yêu ghét, do đó nàng không cần tự trách.” Hắn vẫnnói với giọng bình tĩnh, còn cười nữa, tựa như trời có sập xuống cũngchẳng có gì to tát cả, “Nếu nói nàng ác độc, vậy thì trên thế gian nàykhông còn người tốt nữa, thật ra nàng chỉ cần được yên tĩnh một lúc màthôi.”
Nghe hắn nói vậy, La Sát Nữ chợt thấy yênbình, tâm trạng cũng trở nên thoải mái thư giãn, dường như nàng đã không thiết tha gì với sự ghét bỏ suy nghĩ ác độc của bản thân, không camlòng với sự hy sinh của trước đây nữa.
Nàng nghẹnngào, “Vậy ―― ta phải làm sao? Hắn ―― rất yêu nữ sư điệt của chàng.”Nàng thở dài, nút thắt trong lòng vẫn cứ không gỡ ra được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.