”Vậy mọi người không ra sớm, hại con suýt bị đánh chết rồi.”Nàng lấy gói đồ trên chiếc roi Tiêu Diêu Liên Hoàn của Đao Lãng sư thúc, liếc nhìn Tuyên Vu Cẩn vẫn luôn theo sát bên nàng nhưng lại bị mọingười đẩy sang một bên ấy. Tuyên Vu Cẩn vẫn luônđứng ở đó nói không nên lời, hắn đã sống cả cuộc đời trong giả tạo, đãkhông còn biết dùng gương mặt thật để gặp người khác nữa. Vốn muốn giếtTrùng Trùng diệt khẩu, nào ngờ đâu trong rừng còn có nhiều người đếnvậy.
Vậy thì những người này đều nghe hết những gì họ nói khi nãy sao?
Hình tượng hoàn mỹ mà hắn đã duy trì tỉ mỉ suốt ngàn năm bị phá hủy trongtích tắc, sự đả kích này không thể nào miêu tả được bằng lời, hơn nữahắn không thể nào giết sạch toàn bộ những người có mặt ở đây được, do đó dẫu cho hắn có từng đối mặt với vô số sóng to gió lớn, song vẫn bị lậtxuồng tại nơi con sông nhỏ bé này, đây là lần đầu tiên trong đời hắnlúng túng không biết phải làm sao.
”Thì ra Thiên đế ở đây à, ta còn tưởng kẻ Ma đạo ác ôn nào muốn đánh chết Mã Nghị nhà ta nữa chứ, thì ra Tuyên Vu đế muốn dạy dỗ liệt đồ phạm phải môn quy củaphái Thiên Môn ta à.” Thương Khung châm biếm.
Nghe thấy hai chữ “liệt đồ”, Trùng Trùng bất giác ngó nghiêng, còn tưởng Bạch Trầm Hương quay về rồi.
”Đúng là không biết xấu hổ.” Đào Hoa chậc một tiếng, song vẫn giữ dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần.
”Hai đạo Ma, Quỷ bỏ mặc sự an nguy của bá tánh, mặc sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575422/quyen-4-chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.