Lời Trùng Trùng nói khiến mạch suy nghĩ của Tuyên Vu Cẩn quay trở về một ngàn năm trước. Những tưởng đã quên rồi, nhưng tất cả lại vẫn hiện ra rõ ràng trong đầu ――
Lúc ấy trông hắn không già như bây giờ, thậm chí còn trẻ hơn cả Tín Đô LyNan, sau khi bị thương nặng, không thể nào kiểm soát được bản thân nữanên đã biến thành gương mặt trung niên của ngày hôm nay.
Hắn hận, bởi vì tất cả đều là do Tín Đô Ly Nan gây nên.
Một ngàn năm trước, sư phụ truyền vị cho hắn rồi thăng tiên, sau đó khôngrõ tung tích, hắn hăng hái muốn làm cho Thiên đạo đứng đầu lục đạo, muốn đặt quy tắc cho mười châu ba đảo, cho dù là con kiến cũng phải tuântheo quy tắc ấy. Trong lòng hắn, thống nhất thế gian, vạn vật có thứ tựtrước sau mới là cảnh tượng đáng có của thế gian, mà Thiên đạo, mà hắn,tất nhiên sẽ là thủ lĩnh dẫn đầu tất cả.
Hắn trờisinh đã hoàn hảo, tu luyện cực khổ, cả thế gian này ai mà không biết hắn là nhân tài trong thế hệ trẻ đương thời. Trong mắt hắn, chuyện hắngiành lấy danh hiệu đệ nhất thế gian chỉ còn là vấn đề thời gian, đếnlúc ấy giang sơn và mỹ nhân đều đủ cả. Tuy hắn không hề quan tâm đếnnhững thứ phàm tục này, nhưng hắn kiêu ngạo, muốn đứng trên đỉnh caonhìn xuống, không cho phép bất cứ cái gì đạp phía trên đầu hắn.
Nhưng nếu trời cao đã sinh dưỡng một kỳ tài như hắn thì cớ sao lại cho ra thêm một Tín Đô Ly Nan nữa?!
Năm ấy, hắn tràn trề cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575419/quyen-4-chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.