Hoa Tứ Hải không hiểu “đi nhà nghỉ” nghĩa là gì, nhưng lại hiểu Trùng Trùng muốn làm gì, bởi vì ngay cạnh bên chỗ họ đứng chính là một quán trọ tonhất Khoái Hoạt Lâm, Trùng Trùng đang kéo hắn đi vào. Nàng ném bừa một thỏi vàng nhỏ cho chưởng quầy rồi dặn: “Lấy một căn phòngheo hút, tốt hay không không sao, quan trọng là vắng vẻ, không được chophép thì không một ai được làm phiền! Có không?”
”Có có có!” Chưởng quầy ngẩn ra vài giây rồi vội vàng giật lấy vàng nhétvào trong lòng, sợ tiểu công tử trắng nõn giàu sang trước mặt rút lời,“Tiểu điếm phục vụ bậc nhất, đảm bảo ngài hài lòng. Nếu làm chậm trễcông chuyện của ngài, ta chặt đầu xuống để tạ lỗi. Mời hai vị đi bênnày, cẩn thận đấy.” Cả người làm công hắn cũng không kêu mà đích thân đi ra khỏi quầy.
”Ta không thích nhất là hai chữ “cẩn thận”, không được nói!” Nàng quát.
”Được ―― Vậy hai vị chú ý dưới chân!” Chưởng quầy vâng lời sửa lại.
Lòng Trùng Trùng thấy thoải mái hơn rồi, nghĩ vẫn là thái độ của các nhàbuôn thời cổ đại tốt, phục vụ rất chuyên nghiệp, thật sự xem khách hànglà thượng đế. Ở thời này, cái nơi này cũng không phải cái gì cũng khôngtốt.
Đi theo chưởng quầy rẽ vào một cánh cửa nhỏ đằng sau cầu thang, đi vào sân sau, vòng qua một chiếc giếng, đi lên mấy bậc thang, băng qua con ngõtối đen chật hẹp, đi thêm gần ba phút mới tới được một căn phòng gỗ nátbươm.
Nhìn thì căn phòng gỗ này cũng rộng mười mấy mét vuông, cao chưa tới haimét, Hoa Tứ Hải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575401/quyen-4-chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.